"Nương, không có việc gì!" Tống Phúc Tin nói, "Trình Vương viết thư cho con, muốn con ở trên sự tình Vương Hải giơ cao đánh khẽ, kỳ thật sự tình Vương Hải đã kết thúc, cho nên con cũng không giúp được hắn!"
Tống Phúc Tin tận lực bảo trì bình tĩnh mà nói.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, tiếp tục thò tay: "Đưa thư cho ta, mau lên!"
Tống Phúc Tin thở dài, chỉ đành đưa cho Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên mở ra đọc, mày liền gắt gao nhăn lại.
"Nương, nương ngàn vạn đừng có gấp, có lẽ đây là âm mưu của Trình Vương, nói dối tin tức, lừa nương đi núi Lộc Cộc!" Tống Phúc Tin vội vàng đoạt lại thư, "Kỷ công tử sao có thể là Dạ Phách được,……"
Tống Đoàn Viên do dự một chút ngước mắt: "Kỷ Trường An chính là Dạ Phách!"
Khóe môi Tống Phúc Tin run lên, nói không ra lời.
"Thật sự……" Tống Phúc Tin đầy mặt không dám tin tưởng, "Ám Dạ Môn này nghe nói là một thế lực có quan hệ với triền triều, bọn họ có ưng vệ, vẫn luôn âm thầm truyền lại tin tức, nghe nói mấy năm trước, Hoàng Thượng phái người điều tra hành tung của bọn họ, nhưng bởi vì hành tung của những người này thật sự quá bí ẩn, căn bản không có dấu vết để tìm, hiện giờ sao lại để lộ ra ngoài?"
Tống Đoàn Viên cũng không biết đã xảy ra sự tình gì, nhưng hiện tại ở trong thư của Trình Vương viết rõ, bắt được Dạ Phách, hơn nữa thân phận của Dạ Phách đã bại lộ, chính là Kỷ Trường An, hắn hiện tại yêu cầu Tống Đoàn Viên và Tống Phúc Tin nghĩ biện pháp giao Vương Hải cho hắn, bằng không sẽ bẩm báo sự tình Kỷ Trường An chính là Dạ Phách lên Hoàng Thượng, đồng thời sẽ tuôn ra thân phận thật sự của Tống Đoàn Viên.
"Nương, dù cho Kỷ công tử chính là Dạ Phách, bí mật lớn như vậy, Trình Vương sao dùng để trao đổi Vương Hải!" Tống Phúc Tin tổng cảm thấy có chút kỳ quặc, "Nương, chúng ta trước không cần tự loạn đầu trận tuyến, con đi trước hỏi thăm một chút!"
Tống Phúc Tin vội vã ra cửa.
Khi Tống Đoàn Viên phản ứng lại đây, Tống Phúc Tin đã không thấy đâu.
Tống Đoàn Viên lập tức liền có chút thất hồn lạc phách.
Núi Lộc Cộc bên kia rốt cuộc như thế nào?
Tống Phúc Tin đi ra cửa, do dự một lúc lâu, quyết định đi phủ Lương Vương.
Trong đại sảnh phủ Lương Vương, Lương Vương nhìn khuôn mặt Tống Phúc Tin liền vui mừng: "Bổn vương còn tưởng rằng trải qua đêm đó, ngươi không chịu để ý đến bổn vương!"
Tống Phúc Tin nhíu mày, nhìn thoáng qua thị vệ bên cạnh.
Lương Vương cho thị vệ lui xuống.
"Đêm đó thần coi như chưa nghe qua cái gì!" Tống Phúc Tin nói, "Thần coi như chính mình chưa từng có đi qua pháo hoa viện!"
Lương Vương sâu kín mà nhìn Tống Phúc Tin: "Thật sự có thể coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh sao?"
Ba ngày trước, vào lúc chạng vạng, Tống Phúc Tin mới từ Đô Sát Viện ra tới, không nhịn được duỗi duỗi người.
Vụ án của Vương Hải, hắn đã cùng Hình Bộ, Đại Lý Tự thẩm vấn ba ngày ba đêm, hiện tại hắn chỉ ngóng trông chạy nhanh về nhà tắm gội thay quần áo, nhìn nhìn Thu Mâu Mâu lại ăn một bữa cơm do nàng làm, ôm nương tử ôn tồn nói chuyện một chút.
Tống Phúc Tin còn chưa có duỗi xong người, từ ven đường một chiếc xe ngựa vụt ra tới hai người, một trái một phải xách Tống Phúc Tin, lập tức xách hắn lên xe ngựa.
Tống Phúc Tin vừa nhấc đầu, thế nhưng nhìn thấy Lương Vương ngồi ở trong xe ngựa, nhìn hắn cười tủm tỉm.
Tống Phúc Tin vội vàng đứng dậy hướng về Lương Vương hành lễ.
"Miễn đi!" Lương Vương đè lại cánh tay Tống Phúc Tin, "Đi, bổn vương đã đặt phòng ở pháo hoa lâu, vừa lúc nửa đường gặp được ngươi, cùng đi nhé?"
Tống Phúc Tin vội vàng xua tay: "Không được, Lương Vương điện hạ, hạ quan đã ba ngày không chợp mắt không về nhà, thật vất vả vụ án mới có chút mặt mày, hạ quan có thể nghỉ ngơi cả đêm, hạ quan còn phải về nhà tắm gội thay quần áo nghỉ ngơi……"