Tống Phúc Tin vội vàng mở thư ra, sau khi xem xong liền chau mày.
Hóa ra sau khi hắn rời khỏi, Trình Vương lại phái người đưa tới một phong thơ, trong thư còn có ngọc bội của Kỷ Trường An, Tống Đoàn Viên lo lắng Kỷ Trường An xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã mang theo Điền Thất và Trịnh xa phu lên đường.
Tống Phúc Tin hỏi: "Nương đi được bao lâu rồi?"
Thu Mâu Mâu nghĩ nghĩ: "Một canh giờ!"
Tống Phúc Tin nhíu mày, kỹ thuật đánh xe của Trịnh xa phu hắn có biết đến, một canh giờ, nếu vội vã lên đường, sợ là đã đi được hơn một trăm dặm, hắn bên này còn cần xử lý sự tình Vương Hải không rời đi được……
Tống Phúc Tin vội vàng đi tìm Chu Tế Tân, hiện giờ người có thể thương lượng sự tình, chỉ có Chu Tế Tân.
Chu Tế Tân nghe xong, vốn định tự mình mang theo người đuổi theo, nhưng nhìn Đại Cát nằm trên giường, thật sự là không yên tâm.
"Ta an bài người đi!" Chu Tế Tân nói, "Đệ yên tâm, nhất định sẽ tìm được mẫu thân trở về!"
Tống Phúc Tin không yên tâm.
Chu Tế Tân đi ra cửa, rất nhanh liền mang theo Nhị Nhân tiến đến.
Tống Phúc Tin sửng sốt, Nhị Nhân trước đó không phải đã về quê sao? Sao vẫn còn ở chỗ này?
"Chờ về sau lại nói tỉ mỉ cùng đệ, hiện tại để Nhị Nhân lên đường đi!" Chu Tế Tân nói.
Tống Phúc Tin chỉ đành gật đầu, lại lần nữa dặn dò Nhị Nhân, "Ngươi nói cùng nương, đây có thể là gian kế của Trình Vương, bảo nương không nên gấp gáp, ngàn vạn không cần trúng kế!" Nhị Nhân gật gật đầu: "Ta đã hiểu, ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ mang đại nương về tới!"
Tống Phúc Tin sau đó mới yên tâm.
Tống Phúc Tin vừa mới từ y quán rời đi, liền thấy một thị vệ tiến đến.
"Tống đôn đốc, Vương Hải lại đang làm ầm ĩ, nói muốn gặp ngài!" Thị vệ tiến lên bẩm báo.
Tống Phúc Tin vội vàng tiến đến.
Hiện tại Vương Hải là uy hiếp của Trình Vương, nhất định không thể xảy ra chuyện.
Tống Đoàn Viên biết chính mình đi ra ngoài nhất định sẽ bị Trình Vương giám thị, từ ngày hôm sau đi ra ngoài, nàng đã để Trịnh xa phu đánh xe trống rời đi cùng Điền Thất, bản thân nàng cải trang thành tiểu nương tử thăm người thân, mướn một chiếc xe ngựa, đi về phương hướng núi Lộc Cộc.
Sợ phu xe ngựa sinh nghi, Tống Đoàn Viên không có mướn một chiếc xe ngựa trường kỳ, mà tới thị trấn liền đổi một chiếc khác, đi đến Thủ Nhĩ trước, tìm Giang Long và Hoa Hồ.
Thân mình của Giang Long đã gần như khỏi hẳn, Tống Đoàn Viên mang theo hai người các nàng lên đường, Hoa Hồ đánh xe, dọc theo đường đi bay nhanh, bảy ngày sau tới phụ cận núi Lộc Cộc.
Khi sắp tiếp cận núi Lộc Cộc, liền nhìn thấy rất nhiều bá tánh chạy khắp nơi, dìu già dắt trẻ, nồi chén gáo bồn để đầy trên xe đẩy, biểu tình của tất cả mọi người đều là kinh hoảng thất thố.
Hoa Hồ chạy nhanh tiến lên giữ chặt một cụ bà hỏi: "Đại nương, các ngươi là từ núi Lộc Cộc ra tới sao?"
Đại nương kia xua xua tay, căn bản không nghĩ để ý tới Hoa Hồ.
Hoa Hồ lại lôi kéo hỏi vài người, tất cả đều không chịu nói.
Lúc này có tiểu cô nương bị té xỉu trên mặt đất.
Tống Đoàn Viên vội vàng tiến lên, kiểm tra một chút, tiểu cô nương là bị đói ngất.
Tống Đoàn Viên bảo Hoa Hồ đi cầm một ít thịt khô tới cho mẫu thân tiểu cô nương.
Mẫu thân kia vội nói lời cảm tạ, một bên cho tiểu cô nương ăn thịt khô một bên nói: "Chúng ta chạy ra quá sốt ruột, bạc bị rơi hơn phân nửa cũng chưa phát hiện, cha nàng trở về tìm, đến bây giờ cũng chưa quay lại."
Tống Đoàn Viên hỏi: "Các ngươi là từ núi Lộc Cộc chạy ra sao?"
Mẫu thân của tiểu cô nương vội nói: "Đúng vậy, hiện giờ núi Lộc Cộc kia chính là luyện ngục, đã chết rất nhiều người!"
Trong lòng Tống Đoàn Viên căng thẳng, Thu Kim Hồng thật sự đại khai sát giới?