Trình Vương trầm giọng nói: "Thị vệ ở đó nói chính mắt nhìn thấy Kỷ Thập Nhất trong bộ dáng Dạ Phách, bị đè chết dưới xe chở tù! Nhiều ngày như vậy, thi thể sưng to biến hình tự nhiên có chút khác biệt so với khi còn sống, nhưng ngươi xem góc mặt này, ngón tay, còn có ngọc bội này, không phải hắn thì là ai?"
Lương Vương lại lần nữa cẩn thận nhìn một chút, hắn hơi hơi nhíu mày, hiện giờ người đã chết, tuy nói có chút hoàn toàn thay đổi, nhưng thân hình và sườn mặt này, đích xác giống Kỷ Trường An.
Lương Vương cầm đôi tay, cười lạnh ngoái đầu nhìn lại: "Lão bát, ngươi thật là tàn nhẫn, ngươi nói Thập Nhất là Dạ Phách thì chính là Dạ Phách sao? Nói Thập Nhất tạo phản liền tạo phản sao? Ngươi vì sao không mang hắn về tới, để phụ hoàng tự mình hỏi một chút hắn vì sao vong ân phụ nghĩa như vậy?"
Trình Vương cười lạnh: "Bổn vương tự nhiên là muốn áp giải hắn trở về, nhưng người của hắn nửa đường cướp xe tù, đánh nhau với người áp giải xe chở tù, Thập Nhất bị thương, không chạy nổi, bị xe chở tù đè chết, có thể trách ai?"
Lương Vương lạnh lùng quăng ống tay áo: "Hiện giờ chết vô đối chứng, ngươi nói sao chẳng được!"
Thiên Cơ Hoàng Đế lạnh lùng nâng mặt lên: "Đừng cãi nhau nữa!"
Lương Vương và Trình Vương chạy nhanh xoay người, tất cả đều liễm mắt rũ mi không dám nói tiếp nữa.
"Hoàng Thượng, công chúa điện hạ tới!" Lúc này có nội thị tiến vào, nói gì đó ở bên tai Trương công công, Trương công công lập tức tiến lên nói.
Hoàng Thượng nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Hoàng tỷ làm sao lại biết tin tức này?"
Trương công công vội nói: "Không biết!" Lương Vương cười lạnh: "Lão bát bắt được công chúa tiền triều và Dạ Phách, hận không thể tuyên dương cho người khắp thiên hạ đều biết, dù cho hoàng cô cô cả ngày ăn chay niệm phật, nhưng Thập Nhất dù sao cũng là con trai duy nhất của cô cô, cô cô sao có thể không nhận được tin tức?"
Hoàng Thượng còn muốn nói cái gì, công chúa Thái Bình đã vọt vào.
Công chúa Thái Bình trực tiếp vọt tới bên thi thể kia, nàng nhìn thi thể, ánh mắt co rụt lại, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống.
Thiên Cơ Hoàng Đế thong thả mở miệng: "Hoàng tỷ……"
"Người này không phải Thập Nhất!" công chúa Thái Bình lạnh lùng mở miệng.
Thiên Cơ Hoàng Đế biến sắc.
Lương Vương và Trình Vương cũng là biến sắc.
Lương Vương là cảm thấy may mắn, Trình Vương lại là sợ hãi.
Thiên Cơ Hoàng Đế do dự một chút, vẫn từ trên ngôi vị hoàng đế đi xuống.
"Hoàng tỷ, ngươi xác định người này không phải Thập Nhất?" Thiên Cơ Hoàng Đế thấp giọng hỏi, "Lão bát nói, hắn chính mắt nhìn thấy Dạ Phách chính là Thập Nhất!"
"Phải không?" Công chúa Thái Bình chỉ vào ngọc bội trên người người nọ, "Các ngươi nói bắt được Dạ Phách còn không phải là người này sao? Đích xác, thân hình này, sườn mặt này, rất giống Thập Nhất, đặc biệt là miếng ngọc bội này, là Hoàng Thượng ban cho Thập Nhất, Thập Nhất từ nhỏ mang theo người, thoạt nhìn thật sự giống Thập Nhất, nhưng ta là nương của Thập Nhất, ta sẽ nhận sai sao?"
Công chúa Thái Bình cười lạnh: "Ta thực muốn biết, là ai quen thuộc với Thập Nhất như vậy, tìm được người tới giả mạo hắn, thuận tiện ấn ác danh phản tặc lên trên người hắn?"
Thiên Cơ Hoàng Đế nhìn về phía Trình Vương.
Trên trán Trình Vương có mồ hôi như hạt đậu.
Không có khả năng, hắn tự mình chứng thực Dạ Phách ngày ấy bắt được chính là Kỷ Trường An, hắn sai tâm phúc đi giết người, thi thể cũng thập phần giống Kỷ Trường An, sao không phải được?
Trình Vương đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhưng rất nhanh liền phủ nhận.
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
"Hoàng Thượng, hoàng thượng tin tưởng Thập Nhất sẽ tạo phản sao? Trên người hắn cũng có dòng máu vương triều Thiên Cơ, hắn tạo phản làm gì? Sự tình năm đó, Thanh quốc đã không dung được hắn, chẳng lẽ hắn còn muốn phục Thanh sao? Hay từ đầu tới đuôi hoàng thượng đều chưa từng tin tưởng Thập Nhất? Tạo phản, các ngươi chụp cho hắn cái mũ tạo phản, các ngươi muốn tru di cửu tộc có phải hay không? Vậy được, tru đi, tru cả ta luôn đi!" Công chúa Thái Bình ném mũ ni cô trên đầu xuống, ngồi trên mặt đất.