Lúc này bên trong Kỷ phủ, công chúa Thái Bình nhìn mặt Kỷ Trường An, không nhịn được nâng tay lên, run rẩy, sờ mặt Kỷ Trường An.
"Con mạo hiểm như vậy, đáng giá sao!" Nước mắt của công chúa Thái Bình chậm rãi chảy xuống, "Con có biết ta thật sự lo lắng kế hoạch của con xảy ra chuyện ngoài ý muốn……"
"Nương không phải nói nhận thức thi thể con sao?" Kỷ Trường An thật cẩn thận mà mở ra vui đùa.
Công chúa Thái Bình nhíu mày: "Không thể không nói, Trình Vương đã phí nhiều tâm tư, người kia thật sự rất giống con, ta liếc mắt một cái đã sợ hãi biết bao nhiêu……"
Kỷ Trường An thấp giọng nói: "Mẫu thân, thực xin lỗi, thời gian quá khẩn cấp, con thật sự không có thời gian liên hệ với mẫu thân, hơn nữa phản ứng của mẫu thân rất chân thật, giúp con không ít!"
Công chúa Thái Bình cười lạnh: "Thập Nhất, không ai có thể thương tổn con, ngay cả Hoàng Thượng cũng không thể!"
Kỷ Trường An thấp giọng nói: "Mẫu thân, có người con cần phải loại trừ!"
Công chúa Thái Bình liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái: "Con nói Trình Vương?"
Kỷ Trường An gật đầu: "Hiện giờ Hoàng Thượng đang nổi nóng, khả năng không có nghĩ lại, nhưng sau khi nghĩ lại khẳng định sẽ cảm thấy có sơ hở. Hơn nữa Trình Vương biết thân phận thật sự của Tống Đoàn Viên, không thể giữ lại!"
"Trình Vương rốt cuộc cũng là hoàng tử, hiện giờ lại bị Hoàng Thượng cấm đoán, muốn diệt trừ hắn thật sự là không dễ dàng!" Công chúa Thái Bình nhíu mày, "Nương cũng chỉ có thể tận lực."
Kỷ Trường An gật gật đầu.
"Hiện giờ thân phận kia của con không thể dùng, con muốn vị trí kia, sợ là phải làm nhiều tính toán mới được!" Công chúa Thái Bình thấp giọng nói.
"Mẫu thân yên tâm, con đã có tính toán bước đầu!" Kỷ Trường An nói, "Nếu không thể một phát đánh chết Trình Vương, con cũng có kế thoát thân!"
Công chúa Thái Bình nhìn Kỷ Trường An cười nói: "Trước kia thân thể con yếu, ta luôn lo lắng cho con, sau này thân mình con tốt hơn, làm mọi thứ đều giỏi, ta thật sự vui mừng trong lòng. Như vậy, ta cũng liền an tâm!"
Công chúa Thái Bình nhìn quanh phủ: "Ta không ở lâu được, người đã quy y nếu ở bên trong trần thế thời gian dài quá, sẽ dễ sinh phàm tâm, luyến tiếc!"
Kỷ Trường An túm chặt vạt áo công chúa Thái Bình: "Mẫu thân, sinh ra phàm tâm vậy có thể lưu lại, hà tất đi chịu kham khổ."
Công chúa Thái Bình cười cười: "Đây là ta nên chuộc tội!"
Công chúa Thái Bình nói xong, cũng liền xoay người rời đi.
Kỷ Trường An thở dài.
Lúc này Thẩm Lận tiến vào, cũng nhìn theo công chúa Thái Bình rời đi.
"Công tử không đi đưa sao?" Thẩm Lận hỏi.
"Đưa sẽ chỉ làm trong lòng nương khó chịu!" Kỷ Trường An nói, "Nếu nương có nửa điểm tâm tư nhập trần thế, liền sẽ hỏi xem phụ thân như thế nào, nếu không hỏi, cũng có nghĩa là nương đã hạ quyết tâm cáo biệt cùng thế tục, ta nhiều lời sẽ chỉ làm nương khó xử!"
Thẩm Lận đã hiểu, liền không hề nhiều lời nữa.
"Tình huống ở huyện An Nam bên kia như thế nào rồi?" Kỷ Trường An hỏi.
Huyện An Nam là một huyện thành nhỏ bên sông Hoàng Hà.
"Nạn dân có hơn ba vạn người!" Thẩm Lận nói, "Tuy đã bắt được đám người Vương Hải và Trình Sơn Nam, nhưng hiện giờ là vào đông, đã sớm qua mùa thu hoạch, các bá tánh không có lương thực, triều đình phát lương thực cũng như muối bỏ biển, sau khi tin tức chúng ta tiếp thu dân chạy nạn được phát ra, mọi người đều sôi nổi tiến vào huyện An Nam, chỉ là công tử, ba vạn người không phải số ít, huống hồ công tử cũng không có chọn lọc, rất nhiều người đều là lão nhược bệnh tàn, lương thực một ngày cũng phải dùng không ít, tuy nói huyện An Nam đất hoang rất nhiều, nhưng muốn trồng và thu hoạch được tiểu mạch cũng phải mất nửa năm, sợ là……"