Công chúa Thái Bình đứng ở nơi đó, đôi tay giao nắm trước người, vạt áo màu xám chậm rãi rũ xuống, liễm mắt rũ mi.
"Chỉ mong con sẽ không hối hận!" Thái Hậu trầm giọng nói, "Đến lúc đó đừng tới cầu ai gia!"
Công chúa Thái Bình cười lạnh: "Bần ni ra tới không có vì lựa chọn của chính mình mà hối hận, năm đó sự tình cùng Kỷ Mặc Thiên, bần ni cũng không có hối hận!"
Thái Hậu tức giận đến gân xanh trên cổ đều phồng lên, đứng dậy rời đi.
Sau khi Thái Hậu rời đi, công chúa Thái Bình thất hồn lạc phách ngồi ở trên ghế thái sư, sâu kín thở dài.
Chỉ mong nàng lựa chọn đúng!
Chỉ mong Thập Nhất có thể hạnh phúc.
Kỷ Trường An nghe nói công chúa Thái Bình thuyết phục Thái Hậu rời đi, hắn hơi hơi nhướng mày, viết một phong thư để thị vệ mang về cho công chúa Thái Bình.
Công chúa Thái Bình nhìn thư, trên mặt rốt cuộc có tươi cười.
Khi công chúa Thái Bình mới ra cửa Kỷ phủ, liền thấy Mộ Tư Lí chờ ở ngoài cửa.
Mộ Tư Lí tiến lên hành lễ với công chúa Thái Bình: "Công chúa Thái Bình, đã lâu không thấy!"
Công chúa Thái Bình nhàn nhạt nhếch môi: "Đúng là đã lâu không thấy, mười mấy năm đi?"
"Còn tưởng rằng công chúa Thái Bình đã quên mất lão hủ!" Mộ Tư Lí thấp giọng nói.
"Ngươi là ân sư dạy vỡ lòng cho Thập Nhất, năm đó Thập Nhất hồi cung, ít nhiều cũng nhờ có ngươi dạy dỗ, bần ni tuy rằng đã đi vào cửa Phật, đặt mình ở ngoài trần thế, nhưng trong lòng đối với ngươi vẫn thập phần cảm kích!" Công chúa Thái Bình nhàn nhạt nói, "Hôm nay Mộ lão tiên sinh tiến đến, có chuyện gì?"
Mộ Tư Lí cười lạnh: "Xem ra công chúa Thái Bình đã quên hứa hẹn năm đó!"
Công chúa Thái Bình nhíu mày: "Không biết Mộ lão tiên sinh nói chính là cái gì?"
Trong lòng Mộ Tư Lí càng thêm tức giận: "Việc hôn nhân giữa tiểu nữ và Thập Nhất!"
Công chúa Thái Bình sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ: "Năm đó bần ni chỉ muốn Mộ lão tiên sinh chiếu cố Thập Nhất, muốn Mộ lão tiên sinh coi hắn như con trai mà đối đãi, cũng đích xác đã nói qua thực thích Điệp Nhi, muốn Điệp Nhi làm thê tử tương lai của Thập Nhất, nhưng việc hôn nhân này vẫn chưa chính thức định ra, không phải sao?"
Mộ Tư Lí cười lạnh: "Đích xác không có chính thức định ra, nhưng công chúa muốn lão phu coi hắn như con trai, cũng đã nói qua những lời này cùng Điệp Nhi, bởi vì những lời này, Điệp Nhi vẫn luôn đợi Thập Nhất, đến nay chưa lập gia đình! Hiện giờ Thập Nhất lại muốn cưới một lão bà! Thập Nhất cánh đã cứng, không hề nghe lão phu nói, hiện giờ lão phu tiến đến hỏi công chúa Thái Bình một chút, lời công chúa nói có tính toán không?"
Công chúa Thái Bình thở dài: "Mấy năm nay quan hệ giữa bần ni và Thập Nhất, Mộ lão tiên sinh không phải không biết, ngươi cảm thấy dù bần ni muốn Thập Nhất cưới Điệp Nhi, Thập Nhất sẽ nghe lời bần ni sao?"
Mộ Tư Lí hừ lạnh: "Vậy ý của công chúa là, hết thảy năm đó đều không tính? Lão phu bồi dưỡng Thập Nhất như con rể nhiều năm, công chúa và Thập Nhất lại đối với nhà ta bội tình bạc nghĩa có phải hay không?"
Công chúa Thái Bình thở dài: "Mộ lão tiên sinh, Thập Nhất đã nói qua, khi hắn mười sáu tuổi rời khỏi Mộ gia , đã nói rất rõ ràng với ngài và Điệp Nhi, hắn sẽ không cưới Điệp Nhi, là Điệp Nhi vẫn luôn đợi hắn không phải sao?"
Ánh mắt Mộ Tư Lí tối sầm lại: "Đúng vậy, Thập Nhất tiểu tử này rời đi Mạc phủ , đích xác đã nói qua sẽ không cưới Điệp Nhi, nhưng lúc ấy, lão phu chỉ cho rằng hắn chưa làm ra được tên tuổi gì, cảm thấy tự ti, không xứng với Điệp Nhi thôi, nơi nào nghĩ được hắn thế nhưng thích một lão bà?"
Công chúa Thái Bình hơi hơi nhíu mày: "Mộ lão tiên sinh, ngài thất thố!"
Mộ Tư Lí nhíu mày, cười lạnh: "Công chúa Thái Bình công chúa đã xuất gia, nhưng vì việc hôn nhân của con trai vẫn có thể tự mình đi một chuyến đến trần thế ô trọc này, lão phu bất bình thay cho con gái chính mình, mắng một câu thì đã sao?"