Tống Đoàn Viên ngồi xổm xuống, ôm Tống Tiếu Tiếu vào trong ngực.
Chưa đến một tháng, Tống Tiếu Tiếu tựa hồ lại cao thêm.
"Chết cái gì mà chết, không may mắn!" Âm thanh lãnh đạm của Tống Song Hỉ vang lên, "Đừng để đến lúc lại phải xung hỉ!"
Tống Đoàn Viên nhíu mày, nhìn về phía Tống Song Hỉ.
Tống Song Hỉ nói lời kiên cường nhưng khi nhận được ánh mắt của Tống Đoàn Viên vẫn trốn tránh một chút.
"Song Hỉ, muội không thể nói chuyện cùng mẫu thân như vậy!" Vương Ngọc Lan không vui nói.
Tống Song Hỉ cắn cắn môi, ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên: "Nương, nương…… Nương thật sự phải gả cho người ta sao?"
Sự tình Tống Đoàn Viên phải gả cho Kỷ Trường An, tuy rằng ở Thiên Thành nháo đến ồn ào huyên náo, nhưng nàng biết Tống Song Hỉ sợ là khó có thể tiếp thu, cũng liền không có tính toán nói cho Thủ Nhĩ bên kia, vốn định chờ qua năm mới lại nói, không có nghĩ đến……
Vương Ngọc Lan vội nói: "Nương, cha Tiếu Tiếu cách đây mấy ngày đã cho người đưa phong thư trở về, trong thư nói chuyện nương phải gả cho người ta, Song Hỉ liền không chịu nổi nữa, một hai phải lên đường đến Thiên Thành, con sợ muội ấy xảy ra chuyện, liền mang theo đứa trẻ cùng nhau tới……"
Tống Đoàn Viên thế mới biết là Tống Phúc Quý chọc họa.
"Nương, nương rốt cuộc đã suy nghĩ cẩn thận chưa? Sao nương có thể gả chồng, hơn nữa còn gả cho……" Tưởng tượng đến Kỷ Trường An nhỏ hơn Tống Đoàn Viên nhiều như vậy, Tống Song Hỉ liền cảm thấy không chân thật.
"Ngày mai chính là mùng một tết, các con cũng đã đi đường nhiều ngày rồi, vẫn nên nghỉ ngơi trước đi!" Tống Đoàn Viên nói.
Năm nay ăn tết, nàng vốn định ở trong phủ Bạch quốc công ăn tết, không phải cùng người phủ Bạch quốc công thân cận cỡ nào, mà vì rốt cuộc đây là nhân vật nàng phải sắm vai, nhưng hiện giờ trong nhà như vậy, Tống Đoàn Viên liền nghĩ ăn tết cùng bọn nhỏ.
Tống Đoàn Viên cho người đưa tin tức tới phủ Bạch quốc công.
Rất nhanh, quản sự phủ Bạch quốc công liền tới, mang theo mấy gia đinh và thị nữ, tặng rất nhiều quà tết.
"Đây là……" Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút.
"Đại tiểu thư, là ý của lão phu nhân, nói chỗ quà tặng này đều là nhà chồng tương lai của tiểu thư đưa tới, ngoại trừ những thứ này, trong phủ vẫn còn rất nhiều! Lão phu nhân nghe nói các vị thiếu phu nhân, tiểu tiểu thư trở về ăn tết, sợ trong nhà chưa kịp chuẩn bị gì, liền phái tiểu nhân đưa tới một ít cho đại tiểu thư dùng!" Quản sự cung kính nói.
Tống Đoàn Viên nhìn quần áo và đồ ăn, trong lòng ấm áp, tiến lên nói cảm tạ.
"Nương, nhà ta hiện giờ nghèo đến không có đồ ăn tết sao? Cần người khác tiếp tế?" Tống Song Hỉ tiến lên không vui nói.
Quản sự sửng sốt, nhìn Tống Song Hỉ.
Tống Đoàn Viên vội vàng bảo Vương Ngọc Lan tiễn quản sự đi.
Vương Ngọc Lan thập phần thức thời ôm em bé, lôi kéo Tống Tiếu Tiếu tiến đến tiễn khách.
Trong phòng khách chỉ còn lại có Tống Đoàn Viên và Tống Song Hỉ.
Tống Đoàn Viên hỏi: "Song Hỉ, con không muốn ta gả chồng đúng không?"
Tống Song Hỉ gật đầu: "Đúng vậy!"
"Vì sao?" Tống Đoàn Viên nhìn nàng, "Liền bởi vì ta là nương con, còn có năm đứa con?"
Tống Song Hỉ gật đầu: "Nương biết là được, nương tuổi này còn nghĩ gả chồng, về sau nhà người khác sẽ nhìn chúng ta thế nào?"
Tuổi này…… Tống Đoàn Viên hít sâu một hơi, tận lực không phát hỏa.
Thời kỳ phản nghịch, thời kỳ phản nghịch, phải nhịn!
"Ta thích Kỷ công tử, Kỷ công tử cũng thích ta!" Tống Đoàn Viên nhìn nàng, "Ta tuy rằng là mẫu thân của các con, nhưng ta cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc của chính mình."
Tống Đoàn Viên hít một hơi, ngước mắt nhìn về phía Tống Song Hỉ: "Ta sẽ gả cho Kỷ công tử, chuyện này đã định!"