Hiện giờ trong nhà có một đống người, hơn nữa Tống Đoàn Viên hy vọng Vương Ngọc Lan có thể làm một chút sự tình của chính mình, không thể chỉ ở trong nhà.
Trước kia ở Thiên Thành mở cửa hàng, kỳ thật khách hàng thật sự không tồi.
Chỉ là hiện giờ hết thảy đều chưa có định ra, Tống Đoàn Viên cũng chỉ tính toán trong lòng, không có nói ra.
Lại qua nửa tháng, Tiếu Tiếu đã thêu áo cưới được ra hình dáng, đưa cho Tống Đoàn Viên xem.
Tống Đoàn Viên nhìn nhìn, trong lòng thập phần thích, khen Tiếu Tiếu không ngừng.
Tống Tiếu Tiếu ngại ngùng cười, nói: "Bà nội vừa lòng là tốt rồi, có cần mang đi cho ông nội nhìn một cái không?"
Tống Đoàn Viên sửng sốt, miệng của Tiếu Tiếu thật ngọt, đã gọi là ông nội! Cũng không biết Kỷ Trường An mới hơn hai mươi tuổi, có thích một tiếng ông nội này của Tiếu Tiếu không!
"Ta muốn cho hắn một kinh hỉ, không đề cập trước cho hắn nhìn!" Tống Đoàn Viên nói, vuốt ve đôi uyên ương ở bên trên.
Tống Tiếu Tiếu gật gật đầu: "Bà nội yên tâm, cháu nhất định sẽ thêu tốt!"
Tống Đoàn Viên sờ sờ đầu nhỏ của Tiếu Tiếu.
"Tiếu Tiếu!" Ngoài cửa vang lên âm thanh nhút nhát sợ sệt của tiểu cô nương.
Tống Đoàn Viên trông ra, liền thấy Giỏ Tre nhà Trịnh Lão Hổ đang ghé vào khung cửa nhìn Tống Tiếu Tiếu.
Tống Tiếu Tiếu lên tiếng, ngoái đầu lại nói với Tống Đoàn Viên: "Bà nội, cháu và Giỏ Tre đi ra ngoài chơi một hồi!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Tống Tiếu Tiếu nhảy nhót chạy đi.
Cuối tháng hai, hết thảy ở huyện An Nam đều đi lên quỹ đạo, tiểu mạch và rau dưa đã trồng, bắt đầu sinh trưởng, ngay cả nấm cũng thu hoạch một vụ lại một vụ, nổi tiếng xa gần.
Hôm nay, Tôn thị tới tìm Tống Đoàn Viên, nói là gần đây doanh số bán nấm bị giảm.
"Vì sao vậy?" Tống Đoàn Viên hỏi.
Mấy ngày nay thời tiết ấm áp, nấm mọc nhanh, lớn lên đẹp, theo lý thuyết hẳn là bán nhanh hơn mới đúng, sao đột nhiên lại không bán được?
"Nói là ăn đủ rồi!" Tôn thị nói, "Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy món, hoặc là nấu canh hoặc là xào, lúc mới ra còn xem như hiếm lạ, sau một thời gian mọi người liền có chút ăn đủ rồi, giá cả không thể tăng lên!"
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ nói: "Vậy nghiên cứu cách chế biến mới đi, vừa lúc trong thành có đậu phụ, tàu hủ, đậu giá cũng đều cần nguồn tiêu thụ."
Tôn thị nghĩ nghĩ, mấy loại đồ ăn này không có mối liên hệ gì, ăn như thế nào?
Tống Đoàn Viên nghĩ tới canh Lộc Cộc, liền viết một phong thơ cho Tống chưởng quầy, hỏi tình hình bên kia.
Hai ngày sau, Tống chưởng quầy thế nhưng tự mình tới.
"Đã sớm nghe nói huyện An Nam hiện giờ càng ngày càng phồn vinh, muốn lại đây mở cửa hàng, chỉ là vẫn luôn không hạ được quyết tâm, không dám đi, hiện giờ nhận được thư của phu nhân, ta không đợi được, chạy nhanh tiến đến nhìn một cái!" Tống chưởng quầy cười hì hì nói, "Phu nhân muốn ta mở chi nhánh ở bên này sao?"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, nàng đúng là có ý tưởng này.
Canh Lộc Cộc nấu bằng nước và thịt, nếu phối hợp với nấm, đậu phụ, tàu hủ, hương vị cũng không tệ lắm.
Tống chưởng quầy tự nhiên cũng nguyện ý.
"Canh Lộc Cộc cũng nên đa dạng, mọi người mấy ngày nay ăn nhiều cũng ngán, ta nấu canh mới bán ở huyện An Nam thử xem!" Tống chưởng quầy nói làm liền làm, quyết định ngày hôm sau đi cửa thành bán.