Sách Lụa không yên tâm, lại đưa lá thư kia đặt ở trong ống tay áo Trương công công.
Trương Phúc bị người nhìn thấy, chỉ đành đè lại ống tay áo, gật gật đầu.
"Trương công công, đây là đang làm gì vậy?" Lương Vương cười tủm tỉm tiến lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn Sách Lụa một cái, "Đây không phải chó săn của lão bát sao, lão bát đã bị nhốt, ngươi đây là chạy đến bên này cầu tình cho lão bát sao?"
Sách Lụa không nghĩ nhiều lời cùng Lương Vương, chỉ hướng tới Lương Vương hành lễ, khom người nói: "Lương Vương điện hạ, hạ quan chỉ ngẫu nhiên gặp được Trương công công. Không có chuyện gì liền không quấy rầy Lương Vương điện hạ, hạ quan cáo lui!"
Sách Lụa nâng tay lui xuống.
Lương Vương liếc mắt nhìn Trương Phúc một cái.
Trương Phúc nhàn nhạt cười, duy trì trấn định.
"Trương công công, lão bát rất biết lợi dụng người, rất nhiều người bị hắn ăn sạch sẽ vẫn còn giúp hắn đếm tiền, Trương công công ở trong cung nhiều năm như vậy, hẳn là thấy rõ hơn so với bổn vương!"
Trương Phúc đạm nhiên nói: "Đa tạ Lương Vương điện hạ nhắc nhở, ở trong lòng Trương Phúc, ngài và Trình Vương điện hạ đều là đứa trẻ của Hoàng Thượng, mặc kệ Hoàng Thượng thích ai, nản lòng thất vọng với ai, nhưng đối với Trương Phúc tới nói, Trương Phúc chỉ là nô tài, là một nô tài trung tâm với Hoàng Thượng!"
Lương Vương cười cười: "Vậy là tốt rồi!"
Trương Phúc nhàn nhạt gật gật đầu, hành lễ cáo từ.
Lương Vương nhìn bóng dáng Trương Phúc, hơi hơi nhíu mày.
Vừa rồi Sách Lụa nhất định là đã đưa cho Trương Phúc thứ gì đó, nhưng Trương Phúc dù sao cũng là lão nhân trong cung, vẫn luôn hầu hạ Thiên Cơ Hoàng Đế, hắn không có can đảm đi điều tra, vạn nhất lục soát không ra cái gì, kết cục của hắn so với Trình Vương còn thảm hơn!
"Đi truyền tin cho Kỷ công tử, bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng!" Lương Vương thấp giọng nói.
Thị vệ chạy nhanh đáp lời.
Nhận được tin tức của Lương Vương, Kỷ Trường An tuy rằng trong lòng sốt ruột, nhưng ở trước mặt Tống Đoàn Viên một chút cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Ngày mai thành thân, trong lòng Kỷ Trường An thập phần muốn gặp Tống Đoàn Viên, nhưng lại bởi vì quy củ trước khi thành thân hai vợ chồng không thể gặp mặt, chỉ có thể viết phong thư để Thẩm Lận đưa đi.
Rất nhanh Tống Đoàn Viên cũng viết thư hồi âm, Kỷ Trường An nhìn xong, trên mặt đều là tươi cười, trong lòng cầu nguyện ngày mai hết thảy đều thuận lợi.
Sắc trời tối sầm, lúc này người Tống gia vây ở một chỗ dùng bữa tối.
Tống Song Hỉ cúi đầu ăn cơm, ngẫu nhiên ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái.
Tống Đoàn Viên nhiều ngày nay đều chăm sóc da mặt, hơn nữa người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, khuôn mặt nhỏ giống như là quả trứng gà lột vỏ, vừa trắng vừa mịn, nhìn trông còn trẻ hơn Vương Ngọc Lan!
Tống Song Hỉ đang muốn nói chuyện, Tống Phúc Tin đột nhiên mở miệng nói chuyện, Tống Song Hỉ vội vàng lại ngậm miệng lại.
"Nương, sau khi thành thân có phải nương sẽ dọn đến Kỷ gia ở hay không?" Tống Phúc Tin hỏi.
Tống Đoàn Viên gật đầu: "Tạm thời dọn đến Mai viên ở!"
"Về sau cháu nhớ bà nội thì phải làm sao?" Tống Tiếu Tiếu lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nghiêm túc hỏi.
"Nhớ bà nội liền đi thăm bà nội, chỉ cách một bức tường, lại không phải thiên sơn vạn thủy!" Tống Đoàn Viên cười nói, lại hỏi Vương Ngọc Lan, "Đã tìm được học đường cho Tiếu Tiếu chưa?"
Vương Ngọc Lan nói: "Nương, ngày mai là ngày quan trọng của nương, chút việc nhỏ trong nhà này nương đừng nhọc lòng!"
"Việc học của Tiếu Tiếu cũng không phải là việc nhỏ, nơi này không phồn hoa bằng Thiên Thành, nếu không tìm được học đường thích hợp, vậy để cho Phúc Tin trở lại Thiên Thành mời phu tử đến đây, Nhạc Nhạc cũng sắp tới tuổi học vỡ lòng, dạy cùng nhau luôn!" Tống Đoàn Viên nói xong, lại liếc mắt nhìn Tống Song Hỉ một cái, ý của nàng là, Tống Song Hỉ đã 13-14 tuổi, cũng nên học tập, nhưng Tống Song Hỉ chỉ nhìn thấy tiền, hiện giờ đi theo các vị phu nhân học kinh doanh cũng không tồi, tốt xấu gì cũng có việc làm.