Tống Đoàn Viên nói không ra lời, không biết Tống Song Hỉ sẽ làm gì nàng.
Tống Song Hỉ nhìn Tống Đoàn Viên như vậy trong chốc lát, nàng đột nhiên lôi kéo Tống Đoàn Viên, tựa hồ muốn giấu Tống Đoàn Viên đi.
Đặt Tống Đoàn Viên ở trên giường, dùng chăn che lại, cởi áo ngoài của chính mình ra đặt ở bên cạnh chăn, lại kéo xuống một nửa màn che, Tống Song Hỉ nhìn thoáng qua áo cưới đỏ kia, mặc vào, lúc sau liền ra cửa.
Tống Song Hỉ mới ra cửa, liền thấy Vương Ngọc Lan tiến đến, nàng vội vàng trốn tránh Vương Ngọc Lan chạy về phía hậu viện.
Vương Ngọc Lan bưng sủi cảo tiến đến.
Bởi vì biết Tống Đoàn Viên đã ăn tổ yến, cho nên nàng cũng không nóng nảy, gặp được đám người Trịnh thị ở bên ngoài nói chuyện phiếm, còn nói hai câu nhàn thoại, thời điểm ngẩng đầu liền phát hiện một thân ảnh mặc áo cưới đỏ.
"Nương?" Vương Ngọc Lan sửng sốt, không nhịn được hô một tiếng.
"Cái gì?" Trịnh thị bọn họ sửng sốt.
Vương Ngọc Lan vội nói: "Ta giống như thấy nương đi đến hậu viện!"
Trịnh thị chạy nhanh chạy tới trong phòng xem, nàng mở cửa nhìn thoáng qua, gọi vài tiếng, thấy trong phòng không ai đáp lại, liếc mắt một cái cũng không có nhìn thấy người, gấp gáp quay lại nói với Vương Ngọc Lan: "Thật là không ở trong phòng!"
Vương Ngọc Lan sửng sốt một chút: "Nương đi hậu viện làm gì? Tiền viện cũng có nhà xí!"
Vương Ngọc Lan vội vàng giao sủi cảo trong tay cho Trịnh thị, đuổi theo về phía hậu viện.
Vương Ngọc Lan đuổi tới hậu viện, chỉ nhìn thấy trên đầu tường có một góc áo cưới đỏ, nàng gọi một tiếng tới gần, góc áo kia đã trượt xuống đầu tường không thấy đâu!
Vương Ngọc Lan bối rối, từ kẽ cửa sau, nhìn thấy một bóng hình chuyển qua chỗ ngoặt không thấy đâu.
"Làm sao vậy?" Lúc này, Tống Phúc Quý và Tống Phúc Tin tiến đến.
"Nương không biết vì sao lại rời đi rồi!" Vương Ngọc Lan chỉ chỉ ra bên ngoài, "Ta nhìn thấy nương chạy đi xa, ta gọi như thế nào nương cũng không nghe!"
Tống Phúc Tin sửng sốt một chút: "Tẩu thấy rõ ràng sao?"
Vương Ngọc Lan cẩn thận nghĩ nghĩ: "Là áo cưới đỏ của nương, không sai!"
Tống Phúc Tin lại hỏi: "Có nhìn thấy những người khác không?"
Vương Ngọc Lan vội vàng lắc đầu: "Không có, chỉ nhìn thấy một mình nương!"
Tống Phúc Tin nhíu mày gắt gao, nói với Tống Phúc Quý: "Đại ca, huynh đi nói cho Kỷ công tử một tiếng, đệ mang theo người đi tìm nương!"
Tống Phúc Quý vội vàng đáp lời.
Lúc này ở Kỷ gia, Kỷ Trường An mặc y phục tân lang, hắn vuốt ve màu đỏ tươi đẹp kia, không nhịn được nhếch nhếch môi, lúc này, hắn chính là tân lang, không cần mặc xiêm y đỏ sậm làm người chứng hôn chỉ để đứng cùng một chỗ với Tống Đoàn Viên.
Kỷ Trường An tổng cảm thấy có chút không chân thật, hắn một lần lại một lần nhìn chính mình trong gương, nhếch môi mỉm cười.
Có lẽ ông trời rốt cuộc cũng đáng thương hắn, rốt cuộc làm cho hắn chờ được tới ngày này!
"Kỷ công tử!" Đột nhiên, âm thanh Tống Phúc Quý truyền đến.
Kỷ Trường An sửng sốt một chút, vội vàng quay lại.
Tống Phúc Quý từ bên ngoài chạy vào.
Trong lòng Kỷ Trường An lập tức sinh ra một tia dự cảm không ổn, hắn chạy nhanh tiến lên hỏi: "Làm sao vậy?"
Tống Phúc Quý chạy thở hổn hển, nhưng vẫn nói: "Nương ta, nương ta không biết vì sao lại rời nhà đi ra ngoài!"
Trái tim Kỷ Trường An trầm xuống: "Rời nhà trốn đi?"
"Nương Tiếu Tiếu nhìn thấy nương ta một mình từ hậu viện đi qua cửa sau rời khỏi nhà, cũng không có nói cho bất luận ai trong chúng ta!" Tống Phúc Quý nói, "Nương Tiếu Tiếu nói, không thấy ai đi cùng nương."