Lúc này, có tiếng mở cửa hàng rào, mọi người quay đầu nhìn, hóa ra là Tống Phúc Truyền trở về.
Trên người Tống Phúc Truyền mặc một kiện áo ngắn, chiều dài kia thuyết minh là người đọc sách, nhưng còn chưa có khảo trúng tú tài.
Tống Song Hỉ vội vàng vui mừng đi ra ngoài nghênh đón: “Tiểu đệ, sao đệ lại trở về? Nương không phải đã nói đệ không trở về sao?”
Tống Đoàn Viên cũng đứng ở cửa nhìn.
Tống Phúc Truyền vừa mới đi thư viện Chín, cho nên nàng không tính toán gọi Tống Phúc Truyền quay về.
“Cháu gái tròn tháng, chuyện lớn như vậy sao đệ có thể bỏ lỡ?” Tống Phúc Truyền cười nói, giao ba lô trên người cho Tống Song Hỉ, khí phách hăng hái đi vào nhà.
“Nương, hôm nay vừa lúc nghỉ, trong nhà phu tử có sự tình, con liền chạy về nhà!” Tống Phúc Truyền sợ Tống Đoàn Viên trách cứ, vội nói tình hình thực tế, “nhưng dù cho không được nghỉ, con cũng muốn trở về, đây là lễ vật của con cho cháu!”
Tống Phúc Truyền đưa một chiếc vòng tay hạch đào cho cháu gái, còn nói thêm: “Đây là sau khi con đi thư viện Chín, nhận thức một vị sư phụ già dạy tay nghề cho con, gọi là khắc đào, nương nhìn, mặt trên có khắc hình vẽ và câu thơ, 《 Kinh Thi · Tần phong · Kiêm Gia 》 trong một câu thơ, nghĩa là: “Cỏ lau um um, sương sớm vừa lên.”
Tống Đoàn Viên cẩn thận nhìn, quả thực có một hình ảnh nữ tử yểu điệu và một hàng chữ nhỏ, nàng không nhịn được có chút vui mừng: “Học giỏi tay nghề này cũng là một môn kỹ thuật, về sau có thể khắc đào, còn có thể khắc vách tường, khắc trên rất nhiều chất liệu.”
Tống Phúc Truyền gật gật đầu: “Nương, vị sư phụ già kia thập phần thích con, cho nên lúc con không phải đọc sách muốn đi học tay nghề này!”
“Được lắm!” Tống Đoàn Viên cười nói, “Chỉ cần con thích là được, làm việc mà chính mình cảm thấy vui sướng so với cái gì cũng mạnh hơn!”
Tống Phúc Truyền vui mừng nói: “Con rất vui sướng, con thực thích!”
Tống Phúc Tin nhìn thấy Tống Phúc Truyền thanh xuân dào dạt, không nhịn được có chút buồn bã thương tâm.
Đại ca đi học làm buôn bán, tiểu đệ đọc sách đồng thời học khắc đào, chỉ có hắn vẫn luôn cúi đầu đọc sách.
Tống Đoàn Viên ngoái đầu nhìn lại, thấy ánh mắt mất mát của Tống Phúc Tin, lập tức liền hiểu, thừa dịp mọi người bận rộn đi bưng thức ăn, nàng tiến lên nói: “Trong nhà chúng ta, con đọc sách tốt nhất, nhưng ta cũng không bắt buộc con nhất định phải đi thi khoa cử, nếu con không thích thi, con cũng có thể đi học một nghề mà con thích!”
Tống Phúc Tin sửng sốt một chút, hắn ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên: “Nương, trước kia không phải nương thường nói, nhà chúng ta trông cậy vào con làm rạng danh gia tộc sao, muốn con nhất định phải thi đậu Trạng Nguyên, làm vẻ vang cho gia đình chúng ta!”
Tống Đoàn Viên nói: “Nếu con cả đời không vui, đừng nói là Trạng Nguyên, dù cho có làm hoàng đế thì cũng có thể thế nào? Cuộc đời con người chỉ ngắn ngủn vài thập niên, cần phải làm việc mà chính mình thích nhất, chỉ cần chính con thích làm, không để bụng ánh mắt người khác, dù con có đi trồng trọt, trong lòng nương cũng cao hứng. Người sống trên đời này, quan trọng nhất là tinh thần!”
Tống Đoàn Viên là người đã từng chết một lần, khi nàng điều trị ung thư vẫn luôn kiên trì học y thuật, một bên tiêm một bên đọc sách chuẩn bị thi. Người nằm cùng phòng bệnh với nàng đều khuyên nàng, bệnh còn không biết sống được mấy năm, vì sao phải vất vả như vậy, không bằng nằm yên, nhưng ở trong quan điểm của nàng, học tập không vất vả, chỉ cần chính mình thích, dù một ngày nàng có nàng chết đi, nàng cũng thật cao hứng, nhưng điều tiếc nuối duy nhất chính là cuộc đời kia của nàng quá ngắn ngủi, còn có rất nhiều điều nàng muốn học mà chưa có học được.
Hiện giờ ông trời lại cho nàng một cơ hội nữa, cho nên cho dù là xuyên thành mẹ chồng người ta, là bà nội, nàng cũng muốn sống cho thật tốt.