Trong chốc lát sau, Lâm Bích Vu cúi đầu đi đến.
Thân hình Lâm Bích Vu cùng Tống Đoàn Viên không sai biệt lắm, tuổi cũng không sai biệt lắm, nhưng thoạt nhìn văn tĩnh hơn rất nhiều, so với Thanh nguyên nhảy nhót lung tung, Lâm Bích Vu lại ôn ôn nhu nhu, ổn trọng hào phóng, trông càng giống công chúa của một quốc gia hơn.
Lâm Bích Vu tiến lên hành lễ với Tống Đoàn Viên.
"Miễn lễ đi!" Tống Đoàn Viên nhàn nhạt nói.
Tưởng tượng đến cô bé này đã thay thế Thanh Nguyên chết đi, trong lòng Tống Đoàn Viên liền thực xin lỗi nàng.
Nếu không có Lâm Bích Vu, cũng không có hai đời trước của nàng.
"Cát Tường, mau dọn chỗ cho Lâm tiểu thư!" Tống Đoàn Viên phân phó Cát Tường.
Những lời này, chẳng những khiến Cát Tường sửng sốt, Lâm Bích Vu cũng có chút sợ hãi.
Lần trước nàng gặp vị công chúa Thanh Nguyên này, đã thật sự kiến thức cái gì gọi là ương ngạnh ngang ngược, từ đầu tới đuôi nơi nào bình thản nói chuyện qua như vậy?
Cát Tường phản ứng lại đây, chạy nhanh đi dọn ghế tiến đến.
Lâm Bích Vu thật cẩn thận ngồi ở một bên, ngước mắt nhìn Thanh Nguyên, cười theo, từ trong tay áo lấy ra túi tiền, đặt ở trong lòng bàn tay nói: "Công chúa trước đó nhìn trúng túi tiền của dân nữ, hiện giờ dân nữ đã làm một cái giống nhau như đúc, công chúa xem có thích không?"
Tống Đoàn Viên xua xua tay nói: "Chính ngươi giữ lại đi, lần trước ta chỉ là nói giỡn với ngươi mà thôi, đã làm ngươi sợ sao?"
Lâm Bích Vu sửng sốt: "Công chúa nói giỡn cùng dân nữ?"
Tống Đoàn Viên gật đầu: "Cái túi tiền kia nếu là mẫu thân ngươi đưa cho ngươi, ngươi hẳn là thập phần yêu quý, quân tử không đoạt đồ mà người ta yêu quý, ta sao có thể lấy đồ quan trọng của ngươi như vậy?"
"……" Lâm Bích Vu và Cát Tường liếc mắt nhìn nhau.
Vị công chúa Thanh Nguyên này nổi tiếng nhất còn không phải là đoạt đồ mà người ta thích sao?
"Công chúa, công chúa xem xem, nếu công chúa ghét bỏ cái này, không hài lòng, dân nữ có thể làm một cái khác!" Lâm Bích Vu nói, đưa túi tiền qua, Tống Đoàn Viên thấy được lỗ kim trên ngón tay nàng.
"Thật sự không cần!" Tống Đoàn Viên nhân cơ hội nắm lấy tay Lâm Bích Vu nói, "Ta còn muốn làm tỷ muội cùng ngươi, chúng ta vui vẻ ở chung, được không?"
Lâm Bích Vu ngẩn ra, chạy nhanh đứng dậy: "Dân nữ không dám!"
"Sao lại không dám!" Tống Đoàn Viên thở dài trong lòng, xem ra vị công chúa ngang ngược đã thật sự dọa đến Lâm tiểu thư, nàng tận lực dùng ngữ khí ôn nhu tới trấn an Lâm tiểu thư, "Chúng ta thật sự có thể làm bằng hữu tốt của nhau!"
Lâm Bích Vu ngước mắt, nhút nhát sợ sệt mà nhìn Tống Đoàn Viên, Tống Đoàn Viên cười cười, cầm cánh tay Lâm Bích Vu.
Thanh hoàng hậu nghe nói Lâm Bích Vu tới, sợ Thanh Nguyên lại gây ra phiền toái gì, chạy nhanh tiến đến, ai biết vừa vào cửa liền nhìn thấy Tống Đoàn Viên đang kéo cánh tay Lâm Bích Vu cười hì hì nói chuyện.
Thanh hoàng hậu có chút trố mắt, đang muốn đi vào, liền thấy có thị nữ tiến đến bẩm báo, nói là phu nhân Oai Hùng đã tới.
Thanh hoàng hậu chạy nhanh mời phu nhân Oai Hùng vào.
Thu Vãn vội vã tiến đến, thần sắc có chút lo lắng, đang muốn hành lễ, liền thấy Thanh hoàng hậu ý bảo nàng miễn lễ, còn tiếp đón nàng tiến đến, để nàng nhìn xem.
Phu nhân Oai Hùng chạy nhanh tiến lên, xuyên thấu qua cửa phòng mở ra nhìn vào, liền thấy con gái Lâm Bích Vu của chính mình đang cùng Thanh Nguyên nói gì đó, hai người nói đến chỗ cao hứng, còn cười rộ lên khanh khách.
Tiếng cười thanh thúy của các cô bé quanh quẩn ở trong phòng, truyền đi rất xa.
Thu Vãn sửng sốt một chút, thật không có nghĩ đến là kết quả này.
Nhiều ngày nay nàng luôn gặp ác mộng, mơ thấy con gái của chính mình chết thảm, nàng không yên tâm, không màng quân tình, từ trên chiến trường trở về, vừa mới vào cửa liền nghe nói Lâm Bích Vu đi gặp công chúa Thanh Nguyên, nàng lo lắng, liền đuổi lại đây.