Tống Đoàn Viên đang nghĩ ngợi, vừa cúi đầu, liền nhìn thấy tiểu Thập Nhất mở một đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm nàng nhìn.
Tống Đoàn Viên hoảng sợ, nhưng cuối cùng cũng yên tâm, hỏi lại: "Hiện tại cảm giác như thế nào?"
Tiểu Thập Nhất chớp đôi mắt không nói lời nào, chỉ vươn tay tới gắt gao mà cầm tay Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên vuốt bàn tay lạnh lẽo của hắn.
Tống Đoàn Viên nắm tay tiểu Thập Nhất, thấp giọng nói: "Thập Nhất, đừng sợ, có ta ở đây!"
Tiểu Thập Nhất vẫn không chịu nói chuyện, nhưng đôi mắt lại ngập nước, ướt át.
Tống Đoàn Viên sâu kín thở dài, thấp giọng nói: "Tiểu Thập Nhất, ngươi nhớ kỹ lời ta nói, nếu về sau thật sự phát sinh bất trắc, ngươi khả năng sẽ mất đi rất nhiều thân nhân của ngươi, bằng hữu của ngươi, nhưng ngươi đều phải kiên cường sống sót, phải tin tưởng tương lai có sự tình càng tốt đẹp hơn chờ ngươi."
Tiểu Thập Nhất vẫn không chịu nói chuyện, chỉ nhìn Tống Đoàn Viên, thân mình nho nhỏ run rẩy.
"Thập Nhất tỉnh rồi sao?" Âm thanh của công chúa Thái Bình vang lên ở sau người.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Công chúa Thái Bình tiến lên.
Tiểu Thập Nhất tựa hồ thực sợ hãi nàng, lập tức liền vươn tay tới, ôm lấy bả vai Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, ngước mắt nhìn về phía công chúa Thái Bình, sắc mặt công chúa Thái Bình lập tức tái nhợt.
"Thập Nhất, không thể như vậy!" Công chúa Thái Bình thấp giọng nói.
"Không có việc gì, hắn còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, muốn tìm người để dựa vào mà thôi!" Tống Đoàn Viên nói, vỗ vỗ bả vai tiểu Thập Nhất.
Tiểu Thập Nhất dựa vào trong lòng ngực Tống Đoàn Viên, không muốn ngẩng đầu lên, mặc cho công chúa Thái Bình gọi như thế nào cũng không được.
"Công chúa, trời còn chưa sáng, công chúa đi nghỉ ngơi trước đi, ta trông tiểu Thập Nhất!" Tống Đoàn Viên ngước mắt nói với công chúa Thái Bình.
Công chúa Thái Bình nhíu mày: "Nếu tiểu Thập Nhất không có việc gì, vậy không phiền toái công chúa, Hoàng Hậu còn chờ công chúa trở về!"
Công chúa Thái Bình nhàn nhạt nói, phân phó thị nữ: "Đưa công chúa trở về đi!"
Tống Đoàn Viên nhíu mày, Thái Bình thật đúng là qua cầu rút ván, một khắc trước còn cầu xin nàng như vậy, xoay mặt liền phải đuổi nàng đi!
Tống Đoàn Viên không có biện pháp, đang muốn chuẩn bị rời đi, tiểu Thập Nhất lại ôm tay nàng gắt gao không chịu buông.
"Thập Nhất, công chúa còn phải đi về cung!" Công chúa Thái Bình tiến lên, liền phải nắm lấy tay tiểu Thập Nhất.
Tiểu Thập Nhất đột nhiên lớn tiếng tru lên, lập tức đẩy công chúa Thái Bình ra.
Sắc mặt công chúa Thái Bình xanh mét.
"Thập Nhất, Thập Nhất!" Tống Đoàn Viên càng thêm hoài nghi sự tình kiếp trước đã xảy ra, bằng không tiểu Thập Nhất sẽ không kháng cự mẫu thân của chính mình như vậy.
"Công chúa Thái Bình, bản công chúa thấy cảm xúc của tiểu Thập Nhất thập phần không ổn định, để bản công chúa dẫn hắn hồi cung đi!" Tống Đoàn Viên nói, "Mẫu hậu đang đợi bản công chúa, bản công chúa cũng không thể ở bên ngoài cả đêm không về ngủ, nhưng cảm xúc của tiểu Thập Nhất như vậy, vạn nhất lại phát bệnh sẽ rất phiền toái, bản công chúa dẫn hắn trở về, nếu là có sơ suất gì bản công chúa cũng có thể giúp hắn!"
Không đợi công chúa Thái Bình nói chuyện, Tống Đoàn Viên liền hô một tiếng: "Người tới, mang theo Kỷ công tử hồi cung!"
Ánh mắt công chúa Thái Bình tối sầm lại, chắn trước mặt Tống Đoàn Viên: "Thập Nhất là con trai ta, công chúa dựa vào cái gì mang hắn đi?"
Tống Đoàn Viên nhìn công chúa Thái Bình: "Bản công chúa đã nói rất rõ ràng, bản công chúa không thể ngủ lại ở bên ngoài, nhưng tình huống hiện tại của tiểu Thập Nhất không tốt, chẳng lẽ công chúa Thái Bình còn muốn lần thứ hai đi đến trong cung đánh thức mẫu hậu, để mời bản công chúa đến sao? Mẫu hậu và công chúa Thái Bình giao tình tốt, nhưng mẫu hậu dù sao cũng là hoàng hậu một nước, bản công chúa cũng là công chúa, không phải hạ nhân nhà ngươi, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi!"