Tống Đoàn Viên sợ Nhị Cột không tin nàng, lại bỏ thêm một câu, "Đây chính là phương thuốc của Lam thần y, ta thật vất vả mới học được, thật sự rất tốt, thần tiễn tướng quân nhất định phải mang theo bên người, đúng rồi, dược để nhiều năm sẽ không mất đi hiệu lực, cũng đưa cho nhị công tử mang mấy bình bên người, thời khắc mấu chốt có thể giữ mệnh!"
Nhị Cột ngẩn ra, tổng cảm thấy lời nói của Tống Đoàn Viên có ẩn ý, nhưng vẫn đáp lời.
Tống Đoàn Viên sau đó mới rời đi.
Trên đường trở về, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Tống Đoàn Viên đang muốn nhấc màn che lên, một cây thương hồng anh liền từ bên ngoài màn che đâm vào.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, nhanh chóng né tránh, lại vẫn bị cây thương hồng anh cắt qua cánh tay.
"Công chúa cẩn thận!" Âm thanh của Phi y vệ truyền đến, bên ngoài đã đánh nhau thành một mảnh.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, đang muốn nhìn xem đã xảy ra sự tình gì, bên tai đột nhiên lại vang lên âm thanh có người kêu gọi nàng.
Trước mặt Tống Đoàn Viên một trận hắc ám, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào, nàng cực lực phân biệt, muốn nghe rõ bọn họ nói cái gì, nhưng lại không nghe rõ, chỉ nghe thấy có người đang không ngừng kêu nàng, cũng có một loại lực lượng liên lụy nàng, tựa hồ muốn kéo nàng trở về.
Một mảnh ánh mặt trời chiếu xuống, Tống Đoàn Viên lập tức mở đôi mắt ra, trước mặt là gương mặt nôn nóng của Thanh hoàng hậu.
"Thanh Nguyên, không có việc gì chứ?" Thanh hoàng hậu cầm tay Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, liền nhìn thấy trước mặt, thi thể đầy đất.
"Đây là……" Tống Đoàn Viên chớp chớp mắt, nàng chỉ hoảng hốt một đoạn thời gian, sao đã xảy ra nhiều sự tình như vậy.
"Là thám tử của vương triều Thiên Cơ, muốn đánh lén con, may mắn là thần tiễn tướng quân đuổi tới!" Thanh hoàng hậu nói.
Tống Đoàn Viên ngước mắt, thấy được thần tiễn tướng quân Nhị Cột đứng ở cách đó không xa, nhàn nhạt hướng tới Tống Đoàn Viên hành lễ.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, trong lòng thập phần cảm kích.
Thanh hoàng hậu nắm tay Tống Đoàn Viên, sai bà tử bên người tiến lên đỡ Tống Đoàn Viên từ trên xe ngựa xuống, "Không có bị sợ là tốt rồi, về cung trước đi!"
Tống Đoàn Viên lên xe ngựa của Thanh hoàng hậu.
Tống Đoàn Viên cảm thấy đầu hôn trầm trầm, lên xe ngựa liền ngủ.
Tống Đoàn Viên làm một giấc mộng rất dài, trong mộng là rất nhiều chuyện khi nàng cùng Kỷ Trường An ở bên nhau, nàng còn mơ thấy Kỷ Trường An bị đè ở dưới xe kết hôn, nàng lập tức bừng tỉnh, giơ tay sờ sờ đôi mắt, tất cả đều là nước mắt.
"Hoàng Hậu nương nương, công chúa đã tỉnh!" Cát Tường tiến lên, nói với Thanh hoàng hậu.
Thanh hoàng hậu cũng tiến lên, quan tâm nhìn Tống Đoàn Viên: "Thanh Nguyên, con đã ngủ một ngày một đêm!"
Tống Đoàn Viên nhíu mày, nàng đây là làm sao vậy, sao tổng cảm thấy tựa hồ có chuyện gì đó vướng bận, hơn nữa mọi thứ trước mặt cũng như là ở trong mộng, sương mù mênh mang.
Thanh hoàng hậu thấy Tống Đoàn Viên chỉ phát ngốc không nói lời nào, vội vàng thúc giục Cát Tường: "Mau đi mời viện sử đại nhân!"
Cát Tường vội vã chạy đi.
Tống Đoàn Viên cảm thấy hết thảy trước mặt càng ngày càng mơ hồ.
"Mẫu hậu……" Tống Đoàn Viên vươn tay tới, muốn bắt lấy tay Thanh hoàng hậu nhưng trước mặt lại lần nữa trắng xoá một mảnh.
"Phu nhân, phu nhân!" Âm thanh Giang Long lại lần nữa vang lên, "Phu nhân, phu nhân mau tỉnh lại đi, công tử còn chờ phu nhân cứu công tử!"
Kỷ Trường An? Kỷ Trường An không chết?
Một cỗ tín niệm thật lớn lập tức làm Tống Đoàn Viên mở hai mắt ra.
Trước mặt quả thực là Giang Long.
"Phu nhân, phu nhân đã tỉnh, phu nhân nhìn nô tỳ một cái, có nhận thức nô tỳ không? Nô tỳ là Giang Long!" Giang Long lay cánh tay Tống Đoàn Viên.