Hách Ly Cung đi đến trước mặt Tống Đoàn Viên nói: "Ngươi vừa mới tỉnh lại, đi về trước nghỉ ngơi đi, nơi này tạm thời có ta!"
Âm thanh Hách Ly Cung nói chuyện với nàng thập phần ôn nhu, ánh mắt kia cũng liếc mắt đưa tình.
Tống Đoàn Viên lắc đầu, nàng không có việc gì, hiện tại nàng muốn hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Hách Ly Cung thấy không thuyết phục được nàng, chỉ đành đỡ nàng đến một bên, ngồi xuống, để nàng nghỉ tạm, hắn tiến lên chẩn trị cho Kỷ Trường An.
"Bị thương đầu, hẳn là trong đầu có máu bầm!" Tống Đoàn Viên thấp giọng nói.
Hách Ly Cung sửng sốt một chút.
"Có thể châm cứu!" Tống Đoàn Viên lại lần nữa nói.
Mọi người đều nhìn về phía Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên vươn tay tới: "Đưa châm cho ta, ta tới!"
Hách Ly Cung do dự một chút, đưa ngân châm cho Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên đứng dậy, chậm rãi tiến lên.
Tống Đoàn Viên vươn tay tới, định cởi cổ áo Kỷ Trường An.
"Ta làm đi!" Lâm Bích Vu đè tay nàng lại.
Nàng tới? Tống Đoàn Viên khó hiểu mà nhìn Lâm Bích Vu.
Lâm Bích Vu mở cổ áo Kỷ Trường An, người ở đây đều không có ai đưa ra dị nghị.
Tống Đoàn Viên nhìn Lâm Bích Vu, không biết đặt câu hỏi như thế nào, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
"Tỷ tỷ, mau chút đi!" Lâm Bích Vu thấy Tống Đoàn Viên chậm chạp không hành châm, liền thúc giục.
Hô hấp của Kỷ Trường An dồn dập lên.
Trong lòng Tống Đoàn Viên có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại không rảnh lo, hiện tại nàng muốn cứu Kỷ Trường An trở về trước lại nói.
Tống Đoàn Viên tìm được huyệt vị, tinh chuẩn hành châm, chỉ chớp mắt công phu, trên người Kỷ Trường An đã cắm ba mươi mấy châm.
Hô hấp của Kỷ Trường An chậm rãi trở nên thông thuận hơn rất nhiều.
Lâm Bích Vu vui mừng tiến lên, nhẹ nhàng gọi Kỷ Trường An: "Thập Nhất, Thập Nhất, chàng cảm giác như thế nào?"
Kỷ Trường An chậm rãi mở mắt, nhìn Lâm Bích Vu, nhàn nhạt cười cười, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Tống Đoàn Viên.
Khóe môi Tống Đoàn Viên hơi hơi run rẩy, muốn tiến lên, lại bị một người kéo lấy.
"Chính ngươi thân mình còn chưa có tốt, hiện tại lại hành khí vận châm, tới đây, để ta nhìn xem!" Hách Ly Cung tiến lên giữ chặt cánh tay của nàng.
Tống Đoàn Viên muốn giãy giụa, trước mắt lại biến thành màu đen, thân mình cũng lảo đảo một chút.
Hách Ly Cung nhìn thấy, chạy nhanh ôm Tống Đoàn Viên lên.
Tống Đoàn Viên muốn giãy giụa, lại không lay chuyển được Hách Ly Cung, bị hắn ôm ra khỏi phòng, về tới căn phòng vừa rồi.
Đem Tống Đoàn Viên đặt ở trên giường, Hách Ly Cung nói: "Sự tình nhà người khác, chúng ta không cần trộn lẫn, dù sao chúng ta đã tận lực!"
Tống Đoàn Viên nằm ở trên giường, khóe môi run rẩy hỏi: "Cái gì gọi là sự tình nhà người khác? Ai cùng ai là người một nhà?"
Hách Ly Cung sửng sốt, vươn tay tới sờ sờ trán Tống Đoàn Viên, "Ngươi làm sao vậy, bị bệnh đến hồ đồ sao? Nga, chẳng lẽ ngươi vẫn phản đối Lâm Bích Vu gả cho Kỷ công tử? Chính là mấy năm nay, tuy rằng ngươi và Lâm Bích Vu kết nghĩa tỷ muội, nhưng rốt cuộc cũng không phải tỷ muội chân chính, Kỷ công tử tìm Lâm tiểu thư nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng tìm được, bọn họ nếu quyết định ở bên nhau, đám trẻ Tống gia đều không có nói gì, nếu ngươi lại trộn lẫn, sợ là không tốt đi?"
Tống Đoàn Viên lập tức ngồi dậy, bởi vì quá sốt ruột, cảm thấy toàn bộ thế giới đều xoay tròn run rẩy, "Ngươi nói cái gì? Kỷ Trường An và Lâm Bích Vu muốn ở bên nhau? Đứa trẻ Tống gia vì sao muốn xen vào sự tình giữa hai người bọn họ, bọn họ…… Bọn họ vì sao gọi ta là dì?"
Hách Ly Cung kỳ quái mà nhìn nàng: "Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Lâm Bích Vu là mẫu thân của mấy đứa trẻ Tống gia, lại nói ngươi và Lâm Bích Vu là tỷ muội kết nghĩa, mấy người bọn họ vẫn luôn gọi ngươi là dì!"