Kỷ Trường An lắc đầu, "Khi ta tỉnh lại liền không có nhìn thấy Song Hỉ!"
"Song Hỉ là bị Thu Vãn lợi dụng!" Tống Đoàn Viên bối rối, hiện giờ Lâm Bích Vu còn sống, vậy vì sao Thu Vãn còn muốn làm như vậy, rốt cuộc là bởi vì sao? Song Hỉ thế nào rồi?
Tống Đoàn Viên muốn Kỷ Trường An nghỉ ngơi trước, nàng đi ra cửa, ở ngay cửa gặp được Lâm Bích Vu.
Trong tay Lâm Bích Vu bưng chén thuốc của Kỷ Trường An, nhìn thấy Tống Đoàn Viên ra tới, cũng liền quan tâm nói: "Tỷ tỷ, tỷ cũng vừa tỉnh lại, thân mình còn chưa có khỏe đâu, trước nghỉ ngơi đi, tỷ yên tâm, chỗ Thập Nhất đã có muội!"
Tống Đoàn Viên nhìn Lâm Bích Vu, ký ức trong đầu quá mức hỗn loạn, hết nửa ngày mới hỏi: "Mấy ngày nay, đều là muội tự mình đun dược cho Trường An sao?"
Lâm Bích Vu gật đầu: "Đại Sơn và Thẩm Lận đều tay chân thô kệch, đánh giặc có thể, nhưng sao hầu hạ người được chứ, lại nói, muội, Thập Nhất và tỷ tỷ, chúng ta đều nhận thức từ nhỏ, hiện giờ quốc gia diệt vong, chúng ta chính là thân nhân, hẳn nên chiếu cố lẫn nhau!"
Tống Đoàn Viên lại hỏi: "Mấy năm nay muội đã sống như thế nào?"
Lâm Bích Vu vừa nghe vậy, thần sắc liền bi thương lên, "Năm đó Thanh quốc diệt vong, cha chết trận, mẫu thân cũng không thấy đâu, muội bị một đôi vợ chồng nhặt đi, làm nha hoàn cho người ta, sau bọn họ lại buộc muội gả cho Chu viên ngoại 70 tuổi, muội bỏ chạy ra tới, ở bên ngoài làm vẩy nước quét nhà cho người ta, cũng đã vượt qua nhiều năm như vậy, lúc này nghe nói huyện An Nam an trí dân chạy nạn trên quy mô lớn, cũng liền đến huyện An Nam, không thể ngờ thế nhưng gặp được tỷ tỷ và Thập Nhất……"
Tống Đoàn Viên hỏi: "Mấy năm nay muội đã thành thân chưa?"
Lâm Bích Vu chạy nhanh xua tay: "Không có, muội chướng mắt nam nhân khác, thà rằng không gả chồng……"
Tống Đoàn Viên sâu kín thở dài.
"Vẫn là tỷ tỷ mệnh tốt, tỷ tỷ được Lam ngự y mang đi, sau đó gả cho nam nhân mà chính mình thích, còn sinh năm đứa con, con trai còn lợi hại như vậy, là tân khoa Trạng Nguyên, Thập Nhất lại vẫn luôn chờ tỷ tỷ……" Giữa những lời nói của Lâm Bích Vu là thập phần hâm mộ.
Tống Đoàn Viên lại cảm thấy là châm chọc, nhưng mặc kệ là châm chọc cũng được, hâm mộ cũng được, hiện tại nàng đã hoàn toàn tiếp nhận hiện thực này.
Người Tống gia là thân nhân của nàng, dù cho Tống Song Hỉ làm sự tình như vậy, cũng vẫn là thân nhân của nàng!
"Muội bưng dược cho Trường An đi, ta bây giờ còn có chút việc cần hoàn thành!" Tống Đoàn Viên nói xong liền rời đi trước.
Lâm Bích Vu nhìn bóng dáng Tống Đoàn Viên, ánh mắt u oán.
Lâm Bích Vu bưng chén thuốc tiến vào phòng.
Kỷ Trường An ngước mắt nhìn nàng, hơi hơi nhíu mày: "Sao lại là ngươi? Đại Sơn đâu?"
"Đại Sơn là một nam nhân, lại không biết đun nấu, không dễ khống chế hỏa hậu, vạn nhất đun hỏng thì không tốt, huynh còn chờ uống thuốc!" Lâm Bích Vu ôn nhu nói, bưng dược cho Kỷ Trường An, "Mấy ngày nay huynh hôn mê, dược đều là ta thân thủ đun cho huynh, cũng không kém một lần này đi?"
Kỷ Trường An do dự một chút, tiếp nhận dược tới nói: "Trước đó quá phiền toái ngươi, hiện tại bản công tử đã tỉnh, không cần ngươi mệt nhọc như vậy!"
Lâm Bích Vu ngước mắt nhìn Kỷ Trường An: "Thập Nhất, huynh vẫn giống như năm đó, thích Thanh Nguyên như vậy sao?"