Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn Lâm Bích Vu, đột nhiên hỏi: "Muội còn nhớ rõ chúng ta đã nhận thức như thế nào không?"
Lâm Bích Vu cười nói: "Đương nhiên nhớ rõ, khi đó tỷ tỷ vẫn còn là công chúa, cùng Hoàng Hậu nương nương đến biệt uyển ở, tỷ tỷ thập phần thích một cái túi tiền muội đeo bên người, nhưng bởi vì đó là bùa hộ mệnh mà nương muội cho muội, cho nên muội liền thêu một cái khác cho tỷ tỷ, tỷ tỷ lại không có nhận, còn nói quân tử không đoạt đồ mà người khác yêu thích!"
Tống Đoàn Viên cười cười: "Sự tình đã qua hơn hai mươi năm, muội vẫn nhớ thật rõ ràng!"
Lâm Bích Vu nói: "Muội đương nhiên là nhớ rõ ràng, kia chính là thời gian chúng ta vui sướng nhất, không bao lâu sau, quốc gia liền diệt vong, ba người chúng ta cũng bị tách ra, hiện giờ thật vất vả mới tụ lại bên nhau……"
Tống Đoàn Viên chuyển mắt nhìn về phía Kỷ Trường An: "Trường An, chàng còn nhớ rõ những việc riêng giữa chúng ta không?"
Kỷ Trường An gật gật đầu, ánh mắt ôn nhu: "Đương nhiên sẽ không quên!"
Tống Đoàn Viên thở dài: "Xem ra 20 năm qua, chỉ có chính ta quên mất, nếu không phải giấc mộng kia……"
Tống Đoàn Viên nhìn sang Lâm Bích Vu trước mắt, có lẽ kia cũng không phải giấc mộng của chính nàng, mà là người khác tạo cho nàng, mộng và hiện thực đã không phân tách ra được!
"Mấy năm nay muội có gặp được mẫu thân của muội không?" Tống Đoàn Viên hỏi.
Lâm Bích Vu ngẩn ra, hỏi: "Mẫu thân của muội không phải đã qua đời sao? Trong năm diệt quốc kia đã……"
Tống Đoàn Viên nhíu mày, sau đó mới phát giác ký ức trong đầu lại lần nữa xảy ra hỗn loạn, về phu nhân Oai Hùng, tựa hồ không nhớ gì cả!
Tống Đoàn Viên bưng kín đầu.
Kỷ Trường An tiến lên thấp giọng nói: "Không có việc gì chứ?"
Tống Đoàn Viên muốn hỏi Kỷ Trường An, rồi lại không biết mở miệng từ nơi nào.
Kỷ Trường An ôm Tống Đoàn Viên vào trong ngực, thấp giọng nói: "Không cần suy nghĩ, không cần đi tìm tòi nghiên cứu những chuyện phát sinh trước kia, chỉ xem hiện tại!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, không hề suy nghĩ nữa, triệu chứng đau đầu liền giảm rất nhiều.
"Ngươi đi ra ngoài trước đi!" Kỷ Trường An liếc mắt nhìn Lâm Bích Vu một cái.
Lâm Bích Vu bộ dáng thập phần quan tâm, vốn dĩ muốn tiến lên, nghe Kỷ Trường An nói, cũng chỉ đành gật gật đầu đi ra ngoài.
Kỷ Trường An đỡ Tống Đoàn Viên ngồi xuống.
"Thân mình ngươi cũng đã tốt hơn!" Tống Đoàn Viên nói.
"Ta không có việc gì!" Kỷ Trường An nhìn thoáng qua bên ngoài, thấp giọng hỏi, "Ngươi có phải cũng phát giác ra không thích hợp hay không?"
Tống Đoàn Viên ngước mắt: "Ngươi cũng cảm giác ra được sao?"
Kỷ Trường An gật đầu: "Ký ức của ta hỗn loạn, đôi khi, rất nhiều sự tình trước kia nhớ rất rõ ràng lại chậm rãi mơ hồ……"
Kỷ Trường An nhíu mày, thấp giọng nói: "Đặc biệt thời gian ở cùng ngươi, đôi khi mặt ngươi đột nhiên biến thành Lâm Bích Vu!"
Tống Đoàn Viên nghĩ đến một màn nửa đường tỉnh lại nhìn thấy kia, bọn nhỏ gọi Lâm Bích Vu là nương, mà người Kỷ Trường An muốn cưới cũng là Lâm Bích Vu!
"Chúng ta có lẽ đã trúng bẫy rập của người khác!" Tống Đoàn Viên nhíu mày, ngước mắt nhìn ra ngoài trời.
"Độc tính của mạn đà la và trúc đào không đủ để sinh ra hiệu quả như vậy, nếu ta đoán không sai, chúng ta đều bị phu nhân Oai Hùng tính kế!" Ánh mắt Tống Đoàn Viên tối sầm lại, "Lâm Bích Vu này là giả!"
Kỷ Trường An gật gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy!"
Tống Đoàn Viên cực vui mà khóc, trong khoảng thời gian này, nàng đã bị cảnh trong mơ làm cho điên rồi, hiện tại nàng bắt đầu lý giải tình cảnh của Tống Song Hỉ.
Sự tình như đã phát sinh thật, mà Tống Song Hỉ buổi tối mỗi ngày đều phải thừa nhận dày vò như vậy, lần lượt trở lại cảnh tượng nàng bị Thủy lão nhân ức hiếp đến chết.
Thu Vãn rốt cuộc muốn làm cái gì?