Kỷ Trường An nhíu mày, nói như vậy, Trình Vương nhất định phải hồi cung?
Nhưng chính vì như vậy, hắn càng không muốn Tống Đoàn Viên bị liên lụy vào trong.
Khi Tống Đoàn Viên rời khỏi tòa nhà Trình Vương cũng đã khuya, Hách Ly Cung muốn Tống Đoàn Viên đi đến Hách phủ nghỉ tạm, Tống Đoàn Viên cự tuyệt.
Nàng có tòa nhà của chính mình, ở chỗ của chính mình thoải mái hơn.
Hách Ly Cung chỉ đành đưa Tống Đoàn Viên về nhà.
Hai người đi đến cửa nhà, đột nhiên nghe được cửa Kỷ gia vang lên một chút, một bà tử cầm đèn lồng dẫn đầu đi ra, sau đó chính là một nữ tử mặc y phục màu trắng dáng người yểu điệu đi ra.
Nhìn thân ảnh kia, Tống Đoàn Viên không cần tưởng cũng biết là ai —— Mộ Vân Điệp.
Dáng người Mộ Vân Điệp thật làm nàng hâm mộ!
Tống Đoàn Viên vui vẻ thưởng thức dáng người nữ nhân, ngay sau đó lại có một người từ trong Kỷ gia ra tới.
Là Kỷ Trường An, hẳn là đi đưa Mộ Vân Điệp.
“Kỷ ca ca, huynh lại suy xét một chút đi, việc hôn nhân của chúng ta cũng là ý tứ của cha muội và mẫu thân của huynh!” Đột nhiên, âm thanh Mộ Vân Điệp vang lên, còn mang theo một tia ủy khuất.
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, đề tài này tựa hồ……
Hách Ly Cung cũng đứng lại.
Vốn dĩ hai người muốn chào hỏi Kỷ Trường An, hiện giờ lập tức lại có chút xấu hổ.
Mộ Vân Điệp là một thiên kim tiểu thư kiêu ngạo như vậy, không có khả năng muốn người khác biết chuyện nàng cầu nam nhân cưới nàng!
Tống Đoàn Viên không nghĩ gia tăng phiền toái không cần thiết, lập tức kéo Hách Ly Cung, hai người liền tránh ở trong ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ thực hẹp, hai người đứng ở nơi đó, trung gian chỉ có hai ba mươi centimet.
Tống Đoàn Viên lại có chút béo, trung gian liền lại mất đi mười centimet.
Hách Ly Cung có chút xấu hổ, muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Tống Đoàn Viên đè cánh tay lại.
“Ta đều đã là bà nội người ta, ngươi còn sợ ta ăn ngươi sao?” Tống Đoàn Viên hạ giọng nói, tận lực che giấu sự xấu hổ của chính mình.
Nàng một tháng này đã gầy một vòng lớn, nhưng vẫn có bụng, hiện tại hẳn là tầm 130 cân……
Thẳng tắp dán ở trên tường, bụng vẫn lồi ra một chút.
Tống Đoàn Viên chỉ có thể làm bộ không để tâm để che giấu quẫn bách của chính mình.
Hách Ly Cung đứng ở nơi đó, gắt gao dán tường, vốn dĩ đã thực xấu hổ, Tống Đoàn Viên lại tới gần nói chuyện, hắn ngửi thấy được mùi dược liệu nhàn nhạt và hơi thở ấm áp trên người nữ nhân, không biết vì sao, Hách Ly Cung thế nhưng đỏ mặt.
“Ai?” Cũng chính những lời này của Tống Đoàn Viên, làm Kỷ Trường An cảnh giác, hắn hô một tiếng.
Hách Ly Cung vội vàng trốn vào trong ngõ nhỏ, thuận tay kéo Tống Đoàn Viên một phen, hai người chạy vào trong ngõ nhỏ, lại đột nhiên phát hiện là ngõ cụt.
Hai người thực xấu hổ quay ra, liền thấy Kỷ Trường An và Mộ Vân Điệp chặn ở đầu ngõ.
Đèn lồng trên tay Mộ Vân Điệp chiếu rõ ràng đôi tay hai người đang nắm gắt gao.
“Hóa ra là các ngươi!” Mộ Vân Điệp dùng trêu đùa che giấu sự xấu hổ của chính mình, “Các ngươi đây là……”
Hách Ly Cung sau đó mới ý thức được hắn vẫn còn đang nắm tay Tống Đoàn Viên, hắn chạy nhanh buông ra, ngẩng đầu nhìn nhìn trời, trong miệng lẩm bẩm nói: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp!”
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ mà thở dài, sớm biết như vậy, còn không bằng không né đi!
“Kỷ ca ca, huynh đưa muội trở về đi, không cần quấy rầy chuyện tốt của người ta!” Mộ Vân Điệp nói.
Ánh mắt Kỷ Trường An lạnh băng, xoay thân mình rời đi.
Rất xa, truyền đến âm thanh của Mộ Vân Điệp: “Muội đã sớm nói qua, Hách công tử và Tống đại nương rất xứng đôi!”
Hách Ly Cung xoay người nhìn Tống Đoàn Viên: “Xứng? Nơi nào xứng?”
“Ta cũng thấy không xứng, ở trong lòng ta, ngươi không khác gì con trai ta!” Tống Đoàn Viên trợn trắng mắt.