Chuyện tới hiện giờ, Tống Đoàn Viên cũng liền không dối gạt Tống Song Hỉ, kể ra ký ức mà nàng có trong hai đời, lại nói: "Linh hồn ta tuy rằng không phải nương của con, nhưng thân thể này lại là nương của con, cho nên ngay từ đầu ta liền nghĩ, coi như là báo đáp nương con đã cho ta thân thể khỏe mạnh này, ta cũng không thể nhìn người Tống gia các con giẫm lên vết xe đổ!"
"Sẽ không, sẽ không!" Tống Song Hỉ không thể tin được, thế gian này sao có thể có chuyện như vậy, nàng sao có thể sống hai đời……
"Con tin tưởng cũng được, không tin cũng được, dù sao lời đã nói đến tận đây. Ta biết con mỗi đêm mơ thấy thập phần dày vò, nhưng đều là sự tình đã qua đi, hiện tại con sống rất khá, con có thể tự kiếm tiền, con không muốn gả chồng, ta cũng sẽ không ép con, con hoàn toàn tự do!"
Tống Song Hỉ cắn môi hồi lâu không nói gì.
Tống Đoàn Viên không biết Tống Song Hỉ có thể tiếp thu hay không, nhưng trước mắt nhìn tới, nàng chỉ có thể làm được đến đây.
"Ta thấy con đã đóng gói xong hành lý, con tính toán khi nào rời đi?" Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn hành lý của nàng một cái hỏi.
Tống Song Hỉ cắn cắn môi: "Con biết con đã làm sai, nương không có khả năng lại muốn con, con hiện tại liền đi!"
Tống Đoàn Viên kéo lấy cánh tay nàng: "Không phải ta không cần con, là chính con lựa chọn, không phải sao? Nếu con nguyện ý lưu lại cũng không vấn đề gì, chỉ là ta hiện giờ đã gả cho Kỷ công tử, con không thích chàng, ta sợ trong lòng con khó chịu mà thôi!"
Tống Song Hỉ cắn cắn môi: "Con vẫn nên đi thôi, con muốn đi ra ngoài giải sầu!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: "Cũng tốt, cũng đã lâu không có tin tức của Phúc Truyền, con mang chút bạc qua, nếu có chuyện gì, bên ngoài không ở nổi nữa liền trở về, nơi này vĩnh viễn là nhà của con!"
Đôi mắt Tống Song Hỉ có chút ướt át, nàng dời mắt đi, muốn nói chuyện, rồi lại không biết nói gì.
Ngày hôm sau, Tống Song Hỉ liền cáo biệt với mọi người, nói muốn đi Giang Nam.
Tống Đoàn Viên làm người gửi một phong thơ cho Phúc Truyền, sau đó để Trịnh xa phu tự mình đưa nàng đi Giang Nam.
"Phu nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ đưa tiểu thư đến nơi!" Trịnh xa phu bảo đảm.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Tống Song Hỉ ngồi trên xe ngựa.
"Tiểu cô!" Đột nhiên, Tống Tiếu Tiếu vẫn luôn đứng ở bên người Vương Ngọc Lan tiến lên, kéo lấy tay Tống Song Hỉ nói, "Tiểu cô, tiểu cô chơi đủ rồi thì nhớ đi trở về, mọi người đều chờ tiểu cô!"
Tống Song Hỉ sửng sốt, rốt cuộc không nhịn được nữa, thấp giọng nức nở lên.
Tống Đoàn Viên nhìn nàng.
Tống Song Hỉ khẽ cắn môi, xoay người đi vào xe ngựa.
Trịnh xa phu quăng roi, xe ngựa chạy về phía trước.
Tống Đoàn Viên nhìn bóng dáng xe ngựa, sâu kín mà thở dài.
Vương Ngọc Lan tiến lên thấp giọng nói: "Nương, đây là lựa chọn của tiểu muội, nương đừng khó chịu……"
"Kỳ thật nàng đã bắt đầu tiếp thu hết thảy, chỉ là cần giảm xóc, đi tìm Phúc Truyền cũng tốt, qua một đoạn thời gian nữa nàng suy nghĩ cẩn thận liền sẽ trở lại!" Tống Đoàn Viên thấp giọng nói.
Cá tính Tống Song Hỉ quật cường, dù cho nàng biết chính mình đã sai, cũng sẽ không đương trường nhận sai.
Nàng cảm thấy Tống Song Hỉ rất nhanh sẽ trở về.
Vương Ngọc Lan gật gật đầu.
Lâm Bích Vu đã nhiều ngày đều không có ra cửa, nàng ngồi ở trong phòng chính mình, hoảng hốt, không biết nơi nào xảy ra vấn đề, rõ ràng ký ức đã thay đổi đến không sai biệt lắm, nàng còn tưởng rằng nàng một ngày nào đó có thể thay thế được Tống Đoàn Viên, nhưng vì sao đột nhiên lại như vậy?
Thu Vãn cũng nắm chặt tay.
Thu Kim Hồng mang theo một số đông người dũng mãnh tiến vào, phá hủy tính ổn định của trận pháp, làm nàng có chút luống cuống tay chân, thế nhưng không có chú ý tới sự khác thường giữa Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An, hiện giờ hai người đã thành thân, như vậy kiếp thứ ba cũng sẽ không đến sao?