Tống Đoàn Viên mang tờ giấy của Lỗ Tam về nói cho Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An hừ lạnh một tiếng: "Nếu hắn muốn gặp ta, vì sao không trực tiếp tới tìm ta, tiến đến tìm nàng làm gì?"
Tống Đoàn Viên nhìn bộ dáng tức giận của hắn, không nhịn được cười nói: "Có lẽ hắn vừa lúc gặp phải ta!"
Kỷ Trường An cười lạnh, hắn mới không tin!
Tên Lỗ Tam này ngay từ đầu đã có mưu đồ gây rối với Tống Đoàn Viên, lần này thủy tặc tác loạn, lại đột nhiên nhảy ra tới, sợ là mục đích không đơn giản.
"Vậy chàng rốt cuộc có đi không?" Tống Đoàn Viên hỏi.
Kỷ Trường An tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn nhìn thoáng qua tờ giấy kia nói: "Tự nhiên là đi, bằng không hắn còn tưởng rằng bản công tử sợ hắn!"
Tống Đoàn Viên nhếch miệng cười cười, xoay người, đang muốn cởi áo khoác, Kỷ Trường An liền đi đến, ân cần tiếp nhận áo khoác trong tay Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn hắn một cái, liền biết tâm tư của hắn là cái gì, không nhịn được đỏ mặt lên nói, "Không phải nói buổi tối còn phải đi gặp Lỗ Tam sao?"
"Không ảnh hưởng, chúng ta trước lên giường ngủ một lát, để hắn ta chờ!" Kỷ Trường An hôn lên môi Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên muốn cự tuyệt, nhưng sao có thể đẩy được nam nhân dính người này.
Đêm đã khuya, Kỷ Trường An mới lười biếng rời giường, nhìn Tống Đoàn Viên ngủ say, hắn thật cẩn thận mặc xiêm y vào, lấy giày rón ra rón rén đi ra cửa.
Giờ phút này trong biệt uyển ngoài thành, Lỗ Tam đứng ở dưới hành lang, nhìn sắc trời đen đặc, không vui nhíu mày.
Phía sau, một tuỳ tùng thấp giọng nói: "Lão gia, xem ra An Vương này sẽ không tới!"
Lỗ Tam có chút thất vọng, đang muốn xoay người, liền nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh của Kỷ Trường An, "Lỗ Tam gia, không kiên nhẫn như vậy sao?"
Lỗ Tam nhíu mày, xoay người nhìn lại, liền thấy từ ngoài cửa đi vào một nam nhân mặc y phục xanh ngũ quan thanh tuấn, đặc biệt là đôi mắt màu đen sâu cuồn cuộn kia, so với đêm nay còn tịch mịch hơn. Nam nhân kia lạnh lùng nhìn hắn, phảng phất như muốn xuyên thấu qua mắt hắn bắn thẳng đến tận đáy lòng hắn.
Lỗ Tam đánh giá Kỷ Trường An, Kỷ Trường An cũng liếc mắt nhìn Lỗ Tam một cái.
Dáng người Lỗ Tam rất cao lớn, làn da màu ám đồng, tóc đen dài đến bả vai, biểu tình âm u, đôi lông mày dày dậm, cuồng dã khó thuần.
Hai người nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn ai cũng không nói gì.
"Còn tưởng rằng An Vương không tin Lỗ mỗ, không chịu tới!" Lỗ Tam thấp giọng nói.
"Đích xác không quá tín nhiệm Lỗ Tam gia!" Kỷ Trường An cười nhẹ, "nhưng bản công tử tin tưởng chúng ta đều có lợi ích chung, có thể hợp tác!"
"Lợi ích chung?" Lỗ Tam nhếch miệng cười cười, "Lỗ mỗ không rõ ý tứ của An Vương!"
"Lỗ Tam gia sở dĩ trở thành thủy tặc, không phải do Trình Vương làm hại sao? Hiện giờ Trình Vương một lần nữa đứng sừng sững ở trong triều, nếu Trình Vương bước lên vị trí kia, Lỗ Tam gia cảm thấy thủy tặc Hoàng Hà các ngươi có bao nhiêu đường sống? Còn không bằng giống như thôn người lưu đày, làm phụ tá cho bản công tử!" Kỷ Trường An cười nói.
"An Vương khẩu khí thật lớn, chẳng lẽ An Vương cảm thấy chỉ bằng một cái huyện An Nam này, thật sự có thể làm lên sự nghiệp lớn?" Lỗ Tam cười lạnh.
"Bản công tử chỉ có một đường đi này, mà Lỗ Tam gia cũng chỉ có một đường đi này, bằng không liền sẽ không tiến đến!" Kỷ Trường An nói.
Lỗ Tam nắm chặt ngón tay, không thể tưởng được Kỷ Thập Nhất này thật đúng là một nhân vật lợi hại, tâm tư của hắn bị đắn đo sạch!
Thủy tặc hai bờ sông Hoàng Hà sở dĩ hình thành, thật là bởi vì tham quan ô lại, mà những người đó tất cả đều là người của Trình Vương, hiện tại Trình Vương muốn mượn sức bọn họ, nhưng một khi Trình Vương ngồi lên vị trí kia, sớm hay muộn cũng sẽ tính sổ bọn họ.