Ở bên ngoài nàng tuy rằng bận rộn, cũng thực vất vả, nhưng trong lòng lại là bình tĩnh, nhưng nhìn thấy Lâm Bích Vu, Tống Đoàn Viên luôn có một loại cảm giác hoảng hốt.
Mộng tuy rằng là chịu ảnh hưởng của Thu Vãn mà hình thành, nhưng loại cảm giác chân thật lại làm Tống Đoàn Viên khó có thể quên.
"Tỷ tỷ, tỷ đã là Vương phi, còn vất vả như vậy làm gì?" Lâm Bích Vu tiến lên nói, nhìn trên người Tống Đoàn Viên, "Quần áo cũng làm cho dơ như vậy, nếu bị Thập Nhất nhìn thấy sẽ khó coi!"
Tống Đoàn Viên không muốn nói gì, chỉ xua xua tay.
Giang Long tiến lên nói: "Lâm tiểu thư, phu nhân đã mệt mỏi, không có việc gì vậy Lâm tiểu thư đi về trước đi!"
Lâm Bích Vu không để ý đến Giang Long, tiến lên nói: "Ta tìm tỷ tỷ tự nhiên là có việc!"
Tống Đoàn Viên không để ý tới nàng, tiếp tục đi, Lâm Bích Vu muốn đuổi theo, nhưng bị Giang Long ngăn cản.
Lâm Bích Vu tức giận dậm chân.
Lâm Bích Vu trở lại phòng, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Thu Vãn, lập tức trong lòng chột dạ, quỳ gối trên mặt đất.
"Còn chưa có động thủ?" Thu Vãn hỏi.
"Lần trước thiếu chút nữa đã thành công, ai biết Tống Đoàn Viên mệnh tốt, cháo đậu xanh kia bị đổ hết……" Lâm Bích Vu thấp giọng nói.
"Vậy chỗ Kỷ Thập Nhất thì sao?" Ánh mắt Thu Vãn tối sầm lại.
"Thập Nhất gần đây khuya mới trở về, sáng sớm đã rời đi, nô tỳ căn bản không có cơ hội thấy hắn!" Lâm Bích Vu thấp giọng nói, "Chủ thượng, thật sự không tìm được cơ hội!"
Thu Vãn đang muốn nói cái gì, đột nhiên cảnh giác nhìn ra bên ngoài, cũng ngay lúc này, mười mấy mũi tên lửa bắn vào phòng.
Ánh mắt Thu Vãn tối sầm lại, nhanh chóng lóe vào sau bình phong biến mất không thấy.
Kỷ Trường An mang theo người vọt vào trong.
Sắc mặt Lâm Bích Vu biến đổi, chạy nhanh tiến lên, làm bộ hồ đồ hỏi: "Thập Nhất, làm sao vậy, huynh đây là có ý tứ gì?"
Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại, một phen đẩy Lâm Bích Vu ngăn trở phía trước con đường ra, lập tức đi đến phía sau bình phong, nhưng sau bình phong lại không có người.
"Lục soát!" Kỷ Trường An trầm giọng hô.
Thẩm Lận chạy nhanh mang theo người lục soát một lần, nhưng không có bắt được ai.
Kỷ Trường An nhíu mày.
Thu Vãn này thấy đầu không thấy đuôi, quả thật là không dễ bắt!
Lâm Bích Vu cắn môi, tiến lên nhìn Kỷ Trường An: "Thập Nhất, huynh rốt cuộc đang tìm cái gì? Huynh rốt cuộc vì sao lại đối xử với muội như vậy? Chẳng lẽ huynh không niệm tình cũ giữa chúng tay sao?"
Kỷ Trường An lạnh lùng nhìn Lâm Bích Vu: "Tình cũ? Giữa ta và ngươi có tình cũ gì? Lâm Bích Vu, không, có lẽ ta hẳn nên gọi ngươi là Trần Tiểu Hoa?"
Sắc mặt Lâm Bích Vu biến đổi, Trần Tiểu Hoa, đúng là nhũ danh của nàng, nàng cho rằng nàng đã hoàn toàn quên mất, nhưng hiện giờ nghe thấy cái tên này, ký ức mỏng manh vẫn hiện lên trong đầu.
Lâm Bích Vu lập tức bưng kín đầu, một chút ký ức đáng sợ chui ra tới, nàng sợ tới mức cả người phát run.
Không phải như thế, không phải như thế!
"Ngươi đã nhớ ra rồi sao?" Kỷ Trường An lạnh lùng mở miệng, "Người Trần gia thôn đã chết như thế nào, cha nương ngươi đã chết như thế nào, ngươi đều nhớ ra rồi sao?"
Lâm Bích Vu phảng phất thấy được một mảnh ánh lửa, cha nương còn có đệ đệ nàng ở trong lửa lớn giãy giụa, nàng bị một người bắt lấy, nàng lớn tiếng kêu to, khóc lóc, trơ mắt mà nhìn thân nhân, thôn dân, tất cả đều bị thiêu chết ở trong lửa lớn.
Lâm Bích Vu quay đầu muốn thấy rõ mặt của người bắt nàng, nhung nàng không thấy được, nàng kêu thảm thiết một tiếng, thống khổ quỳ rạp trên mặt đất.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Lâm Bích Vu, Lâm Bích Vu chính là ngươi!" Âm thanh lạnh băng của Thu Vãn vang lên ở bên tai.
Lâm Bích Vu ngoái đầu nhìn lại, rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt của người đang bắt lấy nàng.