Tống Đoàn Viên cười cười: "Hóa ra sư huynh để ý chuyện này, sư huynh yên tâm, chúng ta thành thân, sư huynh không đưa bao lì xì, chờ sư huynh thành thân, ta sẽ không keo kiệt, nhất định sẽ đưa cho sư huynh một bao lì xì lớn!"
Hách Ly Cung không nghĩ lại để ý tới Tống Đoàn Viên, chạy nhanh cùng Tống Đoàn Viên nâng Kỷ Trường An lên xe ngựa, ở trên xe ngựa bắt mạch cho Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An một bên để Hách Ly Cung bắt mạch, một bên đau lòng mà nhìn dấu vết trên mặt Tống Đoàn Viên bị mũ giáp áp ra tới, không nhịn được nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa mặt Tống Đoàn Viên nói: "Khôi giáp kia nặng mấy chục cân, nàng mặc vào không thấy khó chịu sao?"
"Khó chịu, nhưng chỉ có mặc khôi giáp vào, mới có thể làm các binh sĩ cảm thấy, ta và bọn họ đều đứng ở tuyến đầu, mới có thể làm cho bọn họ tín nhiệm ta!" Tống Đoàn Viên thấp giọng nói.
Kỷ Trường An không nhịn được ôm Tống Đoàn Viên vào trong ngực.
Hách Ly Cung nhìn thấy, thập phần không vui, không nhịn được hét lên: "Ai ai ai, làm cái gì vậy, ta đang bắt mạch đấy, ngươi kích động như vậy, huyết khí mênh mông, ta sao bắt mạch được? Nếu phối chế dược không chuẩn thì đừng có mà trách ta!"
Tống Đoàn Viên cười cười, nâng tay lên ôm mặt Kỷ Trường An, làm hắn bình tĩnh trở lại, ngoan ngoãn để cho Hách Ly Cung bắt mạch.
Hách Ly Cung rốt cuộc cũng bắt mạch xong, sau đó một khắc cũng không muốn ở lại ăn ‘cẩu lương’, đi ra ngoài xe phối chế giải dược.
Bóng đèn rốt cuộc cũng đi rồi, Kỷ Trường An sau đó mới an tâm mà ôm Tống Đoàn Viên vào trong ngực, hôn lên môi nàng.
Kỷ Trường An vừa muốn gia tăng nụ hôn này, đột nhiên liền nghe thấy Đại Sơn ở bên ngoài hô: "Công tử, phu nhân, đã về tới nhà!"
Kỷ Trường An nhíu mày, Đại Sơn này, lại đi thêm một vòng thì có làm sao?
Tống Đoàn Viên nhìn bộ dáng Kỷ Trường An tức muốn hộc máu, cười cười: "Được rồi, ngươi cũng đã ra ngoài nửa ngày, mau trở về nằm đi, miễn cho thân thể không chịu nổi!"
Kỷ Trường An nhận mệnh, nghe lời Tống Đoàn Viên, được Đại Sơn và Thẩm Lận nâng xuống xe, sau đó lại được nâng vào tòa nhà.
Tống Phúc Quý gần đây phụ trách cửa hàng ở bên thôn mới, Tống phúc Tin xử lý dân sinh của cả tòa thành An Nam, hai người đều là lúc sau mới nghe nói Tống Đoàn Viên lên chiến trường, chạy nhanh từ bên ngoài về nhà.
"Nương, nương không có việc gì chứ?" Tống Phúc Tin chạy tiến lên, nhìn Tống Đoàn Viên.
Khôi giáp trên người Tống Đoàn Viên đã được cởi xuống, nàng cười cười: "Có thể có chuyện gì chứ, ta đứng ở trên tường thành, chỉ bắn một mũi tên, không có đi xuống, không có việc gì, các con yên tâm đi!"
Ánh mắt Tống Phúc Quý rụt một chút, thấp giọng hỏi: "Nương, nương thật sự lên chiến trường sao, nương không sợ sao?"
Lúc này Vương Ngọc Lan cũng mang theo ba đứa trẻ ra tới, người một nhà đều nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên, trong ánh mắt có sùng bái cũng có không thể tin được.
Tống Đoàn Viên cười nói: "Cũng có hơi chút sợ, rốt cuộc kỹ thuật bắn tên mà Nhị Nhân dạy cho ta, ta cũng chỉ mới học được chút da lông, không thường xuyên luyện, hôm nay lại mượn thần tiễn của hắn cố làm ra vẻ, nếu thất bại, thật sự có hơi chút mất mặt!"
Tống Phúc Quý và Tống Phúc Tin sửng sốt, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
"Bà nội, bà thật là oai phong!" Tống Tiếu Tiếu lôi kéo tay của em bé không ngừng vỗ tay.
Tống Đoàn Viên cười nói, tiến lên ngồi xổm xuống nhìn ba đứa trẻ: "Ta hiện tại cũng thấy chính mình rất lợi hại, Tiếu Tiếu, Nhạc Nhạc, Hoan Hoan, các cháu về sau ngoại trừ biết chữ, cũng cần phải học cả võ công mới được, chẳng những có thể tự bảo vệ mình, thời điểm mấu chốt còn có thể làm ra vẻ để dọa địch nhân rời đi!"
Ba đứa trẻ chạy nhanh gật đầu.