Buổi chiều, Tống Đoàn Viên lên đường.
Thành An Nam cách thành lưu đày nửa ngày đường, trong lòng Tống Đoàn Viên lại lo lắng cho Song Hỉ, không ngừng thúc giục Giang Long đánh xe nhanh hơn, muốn tới nơi trước khi trời tối.
Đột nhiên, trên con đường phía trước vây quanh một ít người, còn có tiếng khóc của trẻ con truyền ra tới!
Trong lòng Tống Đoàn Viên nhớ mong Tống Song Hỉ, vốn không nghĩ xen vào việc người khác, nhưng người phía trước chặn đường, nàng chỉ có thể bảo Giang Long tiến đến nhìn một cái.
Giang Long đi nhìn xong, trở về nói: "Phu nhân, phía trước có một chiếc xe ngựa bị lật, đè lên một đôi mẫu tử!"
Lúc này, tiếng khóc của trẻ con càng lúc càng lớn, càng lúc càng vội vàng.
Tống Đoàn Viên từ trên xe ngựa đi xuống, nàng tiến lên, liền nhìn thấy chân của phụ nhân đang bị xe ngựa đè, phu nhân kia té xỉu ở ven đường, mà trong lòng ngực nàng còn có một đứa trẻ đang quấn tã lót.
Tống Đoàn Viên không nghĩ chậm trễ thời gian, nhưng nhìn tình huống của phu nhân kia, thương thế có vẻ rất nghiêm trọng, nếu nàng không ra tay, đôi mẫu tử này sợ là……
"Ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện không?" Tống Đoàn Viên chậm rãi tới gần phu nhân kia, hồi lâu, phu nhân kia hơi hơi rung động, gian nan nâng đầu lên, một đôi mắt ngăm đen trên gương mặt tái nhợt gắt gao mà nhìn chằm chằm nàng, "Cứu con ta trước!"
Tống Đoàn Viên ngoái đầu nhìn lại, tiếng khóc của đứa trẻ kia đã nghẹn ngào, nức nở.
Tống Đoàn Viên tiến đến bế đứa trẻ kia lên, vừa mở áo choàng bao lấy đứa trẻ ra, đột nhiên, một trận mùi lạ làm nàng nhíu mày, độc tính quen thuộc làm nàng rất nhanh đã hiểu ra, ngồi xuống mặt đất, nhưng vẫn không đành lòng ném đứa trẻ trong tay ra.
Phu nhân kia chậm rãi nâng khuôn mặt tái nhợt lên, đột nhiên nhếch môi, lộ ra một nụ cười quỷ dị, "Ta chờ ngươi đã lâu, ta rốt cuộc đã chờ được cơ hội này!"
Âm thanh âm trắc trắc này…… Tống Đoàn Viên cắn chặt khớp hàm, là Thu Vãn!
"Phu nhân, phu nhân!" Lúc này Giang Long cũng nhận ra khác thường, muốn tiến vào trong đám người, nhưng cũng bị người mê đảo.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, "Thu Vãn, là ngươi bắt Tống Song Hỉ?"
"Ngươi đã như vậy, trong lòng còn nhớ Tống Song Hỉ sao?" Thu Vãn cười lạnh, chậm rãi gỡ mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra một gương mặt quá mức yêu mị, "Ngươi, thật đúng là giả từ bi, Tống Song Hỉ lần trước thiếu chút nữa hại chết ngươi và Kỷ Thập Nhất, thế nhưng lúc này ngươi lại vì một đứa trẻ con mà……"
Thu Vãn cười lạnh, liếc Tống Đoàn Viên, tay rung lên, áo choàng kia mở ra, một con chó chết bị lột sạch lông lăn xuống mặt đất.
Máu từ xác chết của con chó chảy đầy đất, nhìn thực ghê người.
Tống Đoàn Viên chỉ cảm thấy một trận ghê tởm, bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười to kiêu ngạo của nữ nhân.
Tống Đoàn Viên lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân, chờ nàng cười đủ rồi, liền lạnh lùng mở miệng, "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
Thu Vãn ngừng cười, tiến lên, đột nhiên vươn đôi tay, lạnh lùng nắm cằm Tống Đoàn Viên nhếch lên, móng tay sắc nhọn tàn nhẫn cắm vào trong thịt Tống Đoàn Viên.
"Ngươi nói đi? Ta muốn nữ nhi của ta tồn tại, ta muốn ngươi đến kiếp thứ ba, tựa như ngươi mơ thấy, nghĩ biện pháp giữ được con gái ta Lâm Bích Vu!" Thu Vãn đột nhiên ghé sát gương mặt yêu mị vào Tống Đoàn Viên, "Mà muốn tới kiếp thứ ba, thì ngươi phải chết, trong lòng Kỷ Trường An có tiếc nuối, tự nhiên sẽ mang theo chúng ta đến kiếp thứ ba!"
Tống Đoàn Viên bị Thu Vãn thít chặt cổ, gian nan mà hô hấp, "dù cho ngươi giết ta, Kỷ Trường An cũng sẽ không còn tiếc nuối, làm chúng ta tiến vào kiếp thứ ba, bởi vì ta và Kỷ Trường An đã ở bên nhau, hắn đã hoàn thành tâm nguyện……"