Kỷ Mặc Thiên tiến vào phòng Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên nghỉ ngơi trong chốc lát, đã có thể vận khí hành châm cho Kỷ Trường An.
Kỷ Mặc Thiên xem mạch cho Kỷ Trường An, nhíu mày: "Độc tính đã xâm nhập phế phủ!"
Kỷ Trường An nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, phụ thân, con có thể chịu đựng……"
Kỷ Mặc Thiên vận công đuổi độc cho Kỷ Trường An, Tống Đoàn Viên cũng liền đi ra ngoài.
Trong lúc đuổi độc, Kỷ Trường An hỏi một câu: "Phụ thân tới đây, vậy nương con đâu?"
Kỷ Mặc Thiên nhíu mày: "Nàng biết tự chiếu cố chính mình, không cần phải xen vào!"
Kỷ Trường An nhìn lên, liền biết Kỷ Mặc Thiên đang giận dỗi, hắn bất đắc dĩ hỏi: "Phụ thân không phải nói không trách mẫu thân sao?"
Kỷ Mặc Thiên thấp giọng nói: "Trên vấn đề tình cảm cá nhân, ta không trách nàng, nhưng trên vấn đề quốc gia, dân chúng, ta phải đòi lại công đạo cho bá tánh Thanh quốc, cho nên ta và mẫu thân con là không có khả năng!"
Kỷ Mặc Thiên nói xong những lời này, thần sắc ảm đạm.
Kỷ Trường An biết, hiện tại giữa hai người là một chướng ngại lớn, hắn cũng không nghĩ miễn cưỡng.
Kỷ Mặc Thiên ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên đứng ở ngoài cửa, hắn thấp giọng nói: "Nhìn đứa nhỏ này, vi phụ mới cảm thấy trên tình cảm có cứu rỗi!"
Kỷ Trường An hiểu tâm tình của Kỷ Mặc Thiên, hắn vươn tay tới nắm lấy tay Kỷ Mặc Thiên, thấp giọng nói: "Phụ thân, con sẽ đối xử tốt với Viên Viên!"
Kỷ Mặc Thiên gật gật đầu.
Đuổi độc xong, Kỷ Mặc Thiên rời đi.
Tống Đoàn Viên tiến vào kiểm tra tình huống của Kỷ Trường An, đích xác đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi.
"Chàng không có việc gì ta liền an tâm rồi, đêm nay ta ở chỗ Song Hỉ, thuận tiện quan sát thương thế của con bé, cho nên chàng có thể ở cùng phụ thân của chàng!" Tống Đoàn Viên thực hiển nhiên đã nghe được đối thoại giữa Kỷ Mặc Thiên và Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên xoay người định rời đi.
Kỷ Trường An đột nhiên vươn tay tới kéo Tống Đoàn Viên lại, "Viên Viên, ta không phải bởi vì Kỷ gia thiếu Thanh quốc mới đối tốt với nàng……"
Tống Đoàn Viên không nhịn được cười rộ lên: "Ta tự nhiên biết!"
Kỷ Trường An sau đó mới gật đầu.
Tống Đoàn Viên chuẩn bị dược đặc hiệu cho Tống Song Hỉ.
Tống Song Hỉ tuy rằng bị thương thực nghiêm trọng, nhưng cũng may tất cả đều là vết thương trên da thịt, chỉ cần miệng vết thương không nhiễm trùng, đêm nay không phát sốt, liền không có vấn đề.
Tống Song Hỉ vô cùng đau đớn, người mơ mơ màng màng.
Thuốc giảm đau mà Tống Đoàn Viên cho nàng uống ở trên đường đã hết tác dụng.
Tống Đoàn Viên một lần nữa đi đun dược cho Tống Song Hỉ, thay đổi dược.
Bận việc xong, Tống Song Hỉ cũng liền tỉnh lại, nhìn thấy Tống Đoàn Viên, khóe môi nàng liền méo, muốn khóc.
"Có phải rất đau hay không?" Tống Đoàn Viên hỏi.
Tống Song Hỉ gật đầu.
"Dược hiệu một lát nữa sẽ phát huy tác dụng, cố gắng một chút!" Tống Đoàn Viên thấp giọng ôn nhu nói, "Nhắm mắt lại ngủ một giấc, ngủ rồi sẽ không cảm thấy đau như vậy nữa!"
Tống Song Hỉ cắn môi, tựa hồ có chuyện muốn nói.
"Song Hỉ, sự tình trước kia đều đã đi qua, về sau con vẫn là con gái ngoan của ta!" Tống Đoàn Viên biết nàng muốn nói gì, vươn tay tới, vuốt mái tóc khô của nàng, "Con mấy ngày nay đã chịu khổ, ngay cả tóc cũng đã khô khốc, về sau đừng đi khắp nơi nữa, ở trong nhà đi, được không?"
Tống Song Hỉ vội vàng gật đầu.
Sau khi Tống Song Hỉ ngủ, Tống Đoàn Viên lặng lẽ ra cửa, đi tìm Thẩm Lận.
"Giang Long đâu?" Tống Đoàn Viên hỏi.
Trước đó khi Thu Vãn mang nàng đi, Giang Long bị thương.
"Giang Long vẫn ổn!" Ánh mắt Thẩm Lận có chút trốn tránh.
Tống Đoàn Viên kéo lấy hắn: "Ngươi có chuyện cứ nói thẳng, có phải Giang Long đã xảy ra chuyện hay không?"