"Tống Đoàn Viên chính là công chúa Thanh quốc, chẳng lẽ nàng không nghĩ phục quốc sao?" Lương Vương trầm giọng hỏi.
Kim phu tử thở dài: "Hậu đại của thần tiễn tướng quân Thanh quốc còn đi khảo Võ Trạng Nguyên của quốc gia chúng ta, vương gia cảm thấy Thanh quốc có năng lực phục quốc sao?"
Lương Vương sửng sốt một chút: "Sao lại nói như vậy?"
Kim phu tử kể lại sự tình Nhị Nhân.
Lương Vương dừng một chút, không nhịn được vỗ cửa sổ xe cười ha ha lên: "Hóa ra tiểu tử kia chính là hậu đại của thần tiễn tướng quân, thú vị thú vị!"
"Kỷ công tử chỉ là thực hiện hứa hẹn khi còn nhỏ, rốt cuộc lúc trước Kỷ công tử và công chúa Thanh Nguyên cũng có hôn ước, hơn nữa thiệt tình thích công chúa Thanh Nguyên, nên mới đợi nhiều năm như vậy. Nếu Kỷ công tử muốn thiên hạ, cần gì phải để Thiên quận chúa mang lời này về cho Thánh Thượng?" Kim phu tử nói.
"Đây cũng có lẽ là kế hoãn binh của hắn!" Lương Vương lạnh lùng híp mắt.
Kim phu tử biết Lương Vương đã nổi lên tâm phòng bị, cũng liền không hề nhiều lời, miễn cho có vẻ quá mức cố tình.
Lương Vương thấp giọng nói: "Chuyện này bổn vương sẽ suy xét lại!"
Kim phu tử gật gật đầu.
"Kim phu tử ngày mai theo bổn vương cùng nhau tiến đến thành An Nam đi!" Lương Vương nói.
Kim phu tử đáp lời.
Ngày thứ hai, Lương Vương liền mặc vào khôi giáp, mang theo Kim phu tử lên đường.
Sau khi Kim phu tử ngồi vào trong xe ngựa, một nam tử nhấc màn che xe ngựa lên, cúi đầu chui vào.
Kim phu tử ngước mắt nhìn thoáng qua, người này hắn nhận thức, Lục Kiều Ân của Binh Bộ, chỉ là người này, trước đó là người của Trình Vương bên kia.
Lục Kiều Ân tiến vào, hướng tới Kim phu tử chắp tay, "Gặp qua Kim phu tử!"
Kim phu tử cười nhàn nhạt, "Lục đại nhân muốn cùng lên đường sao?"
Lục Kiều Ân cười nói: "Đúng vậy!"
Kim phu tử gật gật đầu, cũng liền không nói chuyện nữa.
Lục Kiều Ân cũng không nói gì, chỉ là dọc theo đường đi hướng tới Kim phu tử gật đầu mỉm cười.
Đoàn người hướng tới thành An Nam, ban đêm dừng chân, Lương Vương an bài Kim phu tử ở bên cạnh.
Kim phu tử đói bụng, ra cửa phòng tính toán muốn tiểu nhị đưa chút thức ăn tiến đến, lại thấy Lục Kiều Ân vào phòng Lương Vương.
Kim phu tử hơi hơi nhíu mày, lần này tiến đến, trong hồ lô Lương Vương là muốn làm cái gì, hắn dần dần có hơi chút xem không rõ!
Kim phu tử lập tức trở về, viết một phong mật tin, phái người đưa đi thành An Nam.
Thành An Nam, Trình Vương tuy rằng bị thương, cũng mất đi Sách Lụa, nhưng rất nhanh đã tỉnh lại.
Năm đó bị xua đuổi ra khỏi Thiên Thành, Trình Vương còn nhỏ tuổi cũng có thể nhanh chóng tỉnh lại, huống chi chỉ là một lần thất bại.
Trình Vương cùng thủ lĩnh người Dương Lam, thủ lĩnh giặc cỏ bàn bạc, đang muốn chuẩn bị lần thứ hai tiến công, lại thu được tin tức Lương Vương tới thành An Nam.
Trình Vương có chút không vui, hắn cho rằng đây là Thiên Cơ Hoàng Đế không tín nhiệm hắn, chỉ là một lần thất bại nho nhỏ, đã phái Lương Vương tiến đến!
"Hóa ra mọi người đều ở đây!" Lương Vương cười tủm tỉm tiến vào doanh trướng.
Thủ lĩnh Dương Lam và thủ lĩnh giặc cỏ nghi hoặc nhìn Trình Vương: "Vị này chính là……"
"Vị này chính là tam ca của bổn vương, Lương Vương điện hạ!" Sắc mặt Trình Vương không vui nói.
"Hóa ra là Lương Vương điện hạ!" Hai người chạy nhanh hành lễ.
Lương Vương cười hì hì nói: "Đã sớm nghe uy danh của hai vị, hôm nay nhìn lên quả thật là nghe tiếng không bằng gặp mặt!"
Tươi cười trên mặt thủ lĩnh Dương Lam và thủ lĩnh giặc cỏ lập tức cứng đờ.
Ánh mắt Trình Vương tối sầm lại, trầm giọng nói: "Lão tam, ngươi muốn làm gì?"
"Lão tam? Tiểu Tám, ngươi có phải nên kêu ta một tiếng Tam hoàng huynh hay không?" Lương Vương khiêu khích nhìn Trình Vương.