Thái Bình sâu kín mà thở dài một hơi.
Nếu sự tình trên người Tống Đoàn Viên có long khí bị Thiên Cơ Hoàng Đế biết, Thiên Cơ Hoàng Đế sao sẽ bao dung cho bọn họ?
Thái Bình cảm thấy, nàng cần phải nói chuyện cùng Kỷ Mặc Thiên một chút.
Buổi tối, Kỷ Mặc Thiên chuẩn bị tắt đuốc đi ngủ, Thái Bình liền đi đến.
Kỷ Mặc Thiên nhìn quần áo trên người Thái Bình, hoảng sợ.
Đêm nay, Thái Bình không có mặc áo bào ni cô xanh xám, mà thay một bộ quần áo của người thường, trên đầu cũng không có đội mũ ni cô, mà dùng cây trâm trúc búi một kiểu tóc đơn giản đứng ở trước mặt Kỷ Mặc Thiên.
Thái Bình mấy năm nay tuy rằng ăn chay niệm phật, vô dục vô cầu, không có chú ý bảo dưỡng, hai bên khóe mắt có hai nếp nhăn thật sâu, nhưng vẫn còn phong vận, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt tú mỹ khi còn trẻ.
Nhìn thấy biểu tình kinh hách của Kỷ Mặc Thiên, Thái Bình hơi có chút bi thương, nàng sờ sờ mặt chính mình, chẳng lẽ là do chính mình không có trang điểm? Vì sao Kỷ Mặc Thiên là loại vẻ mặt này?
"Nàng…… Nàng đột nhiên……" Kỷ Mặc Thiên nói chuyện có chút lắp, cuối cùng thật vất vả mới bình thường trở lại, "Nàng làm sao vậy, muốn hoàn tục sao?"
Thái Bình sờ sờ búi tóc trên đầu, "Chỉ là tóc giả, nếu đã xuất gia, ta cũng không tính toán hoàn tục!"
Kỷ Mặc Thiên nghe xong lời này, trong lòng nói không rõ tư vị.
Có chút mất mát, còn có chút tiêu tan.
"Chỉ là hiện giờ ta đi lại ở thành An Nam, mặc áo bào ni cô quá mức bắt mắt, hơn nữa ta có chuyện thương lượng cùng chàng, đêm khuya tiến đến, nếu bị người khác nhìn thấy thật sự là không thỏa đáng, nên mới thay đổi xiêm y!" Thái Bình kéo kéo xiêm y trên người, ngước mắt hỏi, "Ta mặc bộ xiêm y này, có phải rất khó coi hay không?"
Kỷ Mặc Thiên chạy nhanh thu hồi ánh mắt, "Công chúa nếu đã xuất gia, cần gì phải để ý đến sự tình trần tục thế gian!"
"……" Thái Bình bị Kỷ Mặc Thiên nói cho không nói ra lời.
"Cũng đúng, ta đều đã xuất gia, dung mạo dù xấu hay đẹp thì cũng đâu có quan hệ!" Thái Bình nói, tháo búi tóc giả xuống, lộ ra cái đầu trọc.
Kỷ Mặc Thiên ngẩn ra, chạy nhanh quay đầu không dám nhìn tới.
Thái Bình cười lạnh hỏi Kỷ Mặc Thiên: "Chàng vì sao không dám nhìn ta?"
Kỷ Mặc Thiên trầm mi mắt: "Nàng có chuyện gì thì nói đi, mặc kệ nàng có để ý hay không, trai đơn gái chiếc luôn là không ổn!"
Thái Bình thấy Kỷ Mặc Thiên một bộ dáng cự người ở ngoài xa ngàn dặm, không nhịn được nhíu mày, nhưng vẫn nhịn xuống tức giận nói: "Ta tiến đến là vì thương lượng cùng chàng sự tình hai đứa nhỏ, trong người Thanh Nguyên có long khí, chàng cũng thấy rồi, nếu bị Thiên Cơ Hoàng Đế biết chuyện này, hắn sẽ không bỏ qua cho Thanh Nguyên, mà Thập Nhất si tình với Thanh Nguyên như thế, cho nên hắn và Thanh Nguyên ở bên nhau, chỉ có một con đường chết!"
Kỷ Mặc Thiên nhìn nàng một cái, "Vậy nàng là có ý gì? Muốn tách hai đứa ra sao?"
Thái Bình nhíu mày: "Chàng cảm thấy……"
"Không có khả năng này!" Kỷ Mặc Thiên trầm giọng nói, "Đứa nhỏ Thập Nhất này giống ta, nhận chuẩn một người sẽ không có khả năng thay đổi!"
Thái Bình sửng sốt một chút, khóe môi không nhịn được nhếch lên, nhưng rất nhanh liền liều mạng làm chính mình bình tĩnh lại.
"Hắn tự nhiên là không muốn thay đổi, nhưng chúng ta cần phải giúp hắn!" Thái Bình nói, "Chẳng lẽ chàng thật sự trơ mắt mà nhìn Thập Nhất tạo phản sao? Dù có long khí, nhưng chàng thật xác định Thập Nhất có thể thắng được cáo già xảo quyệt như Thiên Cơ Hoàng Đế sao?"
Kỷ Mặc Thiên ngước mắt: "Nếu nàng tiến đến để nói những lời này, ta khuyên nàng không cần nói thêm nữa, ta và nàng không giống nhau, Thập Nhất muốn làm gì, ta đều sẽ duy trì, dù phải trả giá rất lớn!"
Thái Bình nhíu mày: "Ta chỉ là muốn Thập Nhất còn sống!"