Kỷ Trường An liền hiểu giữa Trình Vương và Lương Vương có ngăn cách, xem ra kế hoạch của hắn sắp đạt được!
Quả thực, chạng vạng, Kim phu tử cho người đưa tin tới, nói là Lương Vương hẹn gặp Kỷ Trường An ở ngoài thành, còn điểm danh muốn Kỷ Trường An mang theo Tống Phúc Tin.
Kỷ Trường An do dự một chút, giao thư cho Tống Phúc Tin ở bên cạnh.
Tống Phúc Tin vội vàng tiếp nhận, sau khi cẩn thận nhìn, ngước mắt nói với Kỷ Trường An: "Phụ thân, mang con đi đi!"
Kỷ Trường An hỏi: "Lương Vương đối với con tựa hồ có chút……"
"Con biết!" Tống Phúc Tin cười cười, "Có lẽ bởi vì như vậy, Lương Vương mới bằng lòng tin tưởng phụ thân là vì mẫu thân mới có thể như vậy, Lương Vương mới càng lý giải phụ thân và mẫu thân!"
Kỷ Trường An gật gật đầu, Tống Phúc Tin nói đúng, tranh thủ Lương Vương thật là một biện pháp chính xác nhất trước mắt.
"Vạn nhất Lương Vương kia nhân cơ hội đưa ra yêu cầu quá mức ……" Nhưng Kỷ Trường An vẫn lo lắng cho Tống Phúc Tin.
"Yên tâm đi, ngài ấy sẽ không, ngài ấy không thích làm khó người khác!" Tống Phúc Tin cười cười.
Kỷ Trường An gật gật đầu.
Kỷ Trường An sai người đưa tin trả lời cho Lương Vương, tới buổi tối, mang theo Tống Phúc Tin ra khỏi thành.
Trong đình hóng gió ngoài thành, thời tiết tháng 5, gió núi rất lớn, đúng là thời điểm tốt để gieo hạt.
Kỷ Trường An mang theo Tống Phúc Tin bước lên giữa sườn núi, liền thấy được Lương Vương đã sớm chờ ở trong đình hóng gió.
Bốn phía đình hóng gió đều treo đèn lồng màu đỏ, Lương Vương ngồi ở bên bàn đá, trước mặt đặt một bộ đàn cổ, bên cạnh bày một bộ khay trà bằng bạch ngọc, trà cụ cũng thập phần chú ý.
"Đã khiến Lương Vương đợi lâu!" Kỷ Trường An mang theo Tống Phúc Tin tiến lên nói.
Lương Vương sai người rót trà, không nhịn được cười cười: "Thập Nhất, bổn vương chờ ngươi, cũng không phải một lần, hai lần, nhưng lần này, bổn vương không phải chờ ngươi!"
Lương Vương đặt ly trà thứ nhất ở trước mặt Tống Phúc Tin, ngước mắt cười nói: "Đã lâu không gặp!"
Tống Phúc Tin hướng về Lương Vương hành lễ, "Tống Phúc Tin gặp qua Vương gia!"
"Ngồi xuống đi, đây là Bích Loa Xuân mà ngươi thích uống nhất, trà mới của năm nay, bổn vương chọn lựa lá trà tốt nhất, tự mình xào chế, trên thế giới này chỉ có một vại nhỏ, nếm thử hương vị đi!" Lương Vương nói, đẩy ly trà bạch ngọc tới trước mặt Tống Phúc Tin.
Kỷ Trường An không nhịn được cười nói: "Vương gia đây là nặng bên này nhẹ bên kia?"
Lương Vương hừ lạnh một tiếng: "Hiện tại chúng ta là đối địch, muốn uống trà, có thể, trà hoa cúc này là tùy tiện ngắt ở ven đường, ngươi tùy tiện uống!"
Lương Vương từ bên cạnh túm lấy một cái bình trà nhỏ, đặt ở trước mặt Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An nhìn hắn: "Vương gia không phải tới hợp tác cùng bản công tử, mà là tới tính sổ sao?"
"Nói đến tính sổ, vậy thật đúng là phải tính, hiện giờ có Tống Phúc Tin ở đây, bổn vương muốn hỏi ngươi một chút, ngươi cưới Tống Đoàn Viên, là bởi vì thật sự yêu nàng, hay là bởi vì nàng là công chúa Thanh Nguyên, ngươi muốn thiên hạ này?" Lương Vương đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Kỷ Trường An cười cười: "Vương gia cảm thấy như thế nào?"
"Bổn vương cảm thấy như thế nào cũng vô dụng, bổn vương hỏi ngươi! Nếu ngươi là bởi vì tình yêu, bổn vương có thể cùng ngươi hợp tác, nhưng nếu mục tiêu của ngươi là thiên hạ này, vậy bổn vương tuyệt đối sẽ không làm kẻ coi tiền như rác!" Lương Vương không nhịn được tiến lên, "Ngươi có biết bởi vì ngươi, bổn vương đã bị phụ hoàng và Trình Vương nghi kỵ, hiện giờ đã là người trong ngoài đều không phải?"