"Được!" Kỷ Trường An cười nhẹ đồng ý.
Trình Vương sửng sốt một chút: "Ngươi thật sự đáp ứng?"
Kỷ Trường An cười nói: "Đây chẳng những là tâm bệnh của Vương gia, cũng là tâm bệnh của Hoàng Thượng, không phải sao? Hơn nữa từ đầu tới đuôi, bản công tử đều không có nói qua Tống Đoàn Viên là công chúa tiền triều, chỉ có Vương gia nói!"
Trình Vương nghĩ nghĩ, cũng đúng, ngay từ đầu, Kỷ Trường An đã muốn che giấu thân phận của Tống Đoàn Viên, là hắn thọc thân phận của Tống Đoàn Viên ra tới, vốn định nhân cơ hội tiêu diệt Kỷ Trường An, lại không có nghĩ đến cuối cùng chính hắn lại phải dùng biện pháp che giấu thân phận Tống Đoàn Viên này.
"Nói như vậy, ngươi thật sự chỉ muốn khối đất phong ở thành An Nam này, mà không phải muốn tạo phản?" Trình Vương nhàn nhạt hỏi, cũng coi như là cho hai bên bậc thang để đi xuống.
Kỷ Trường An lập tức liền hiểu ý của Trình Vương, lập tức hướng về phía Trình Vương nhàn nhạt mà hành lễ: "Trình Vương điện hạ, bản công tử sao muốn tạo phản được? Bản công tử chỉ muốn an phận ở thành An Nam, còn thỉnh Trình Vương điện hạ hướng Hoàng Thượng bên kia nói tốt vài câu."
Trình Vương thấy Kỷ Trường An chịu hướng đến hắn hành lễ, trong lòng tự nhiên cũng thỏa mãn, liền nói: "Được, bổn vương sẽ suy xét!"
Trên núi cách đó không xa, Lương Vương cầm ống nhòm trong tay, hơi hơi nhíu mày, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Tống Phúc Tin một cái: "Ngươi gọi bổn vương tới đây, chính là muốn bổn vương nhìn cái này?"
Tống Phúc Tin cười nói: "Đúng vậy, miễn cho Vương gia nghĩ nhiều!"
Lương Vương cười cười, ngồi ở trên núi đá nói: "Bổn vương nếu không tin Thập Nhất, sẽ không hợp tác cùng hắn! Chỉ là bổn vương tò mò, Thập Nhất mượn sức Trình Vương, về sau, sao hắn giúp bổn vương được?"
Tống Phúc Tin cười, từ trong tay áo lấy ra một phong thơ giao cho Lương Vương.
Lương Vương liếc mắt nhìn Tống Phúc Tin một cái, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp nhận tới mở ra xem.
Trên mặt Lương Vương có chút kích động, hắn ngước mắt: "Đúng là kế hoạch chặt chẽ không khe hở!"
Tống Phúc Tin cười nói: "Chỉ cần Lương Vương dựa theo kế hoạch trên đó đi làm, sang năm vị trí Thái Tử chính là của Vương gia!"
"Sang năm?" Lương Vương sửng sốt một chút.
Tống Phúc Tin gật đầu: "Sang năm thân mình của Hoàng Thượng sẽ không bằng trước kia, sẽ từ bên trong hai vị Vương gia chọn ra một vị phụ tá, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tới cuối năm, vị trí Thái Tử sẽ được định ra!"
Lương Vương thập phần giật mình, không nghĩ tới Tống Phúc Tin thế nhưng có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy.
"Ngươi xác định?" Lương Vương hỏi.
"Xác định!" Tống Phúc Tin gật đầu, "Cho nên Lương Vương phải nhanh trở về mới được!"
Lương Vương trầm ngâm.
Tống Phúc Tin chờ ở cửa, thấy Kỷ Trường An trở về, cũng liền tiến lên hành lễ.
"Có thuận lợi không?" Kỷ Trường An ngồi ở trong xe ngựa, mở màn che ra hỏi.
Tống Phúc Tin gật đầu: "Dựa theo phụ thân phân phó tất cả đều đã làm thỏa đáng!"
Kỷ Trường An gật gật đầu, ý bảo Tống Phúc Tin lên xe ngựa.
Tống Phúc Tin cũng không khách khí, bò lên trên xe ngựa.
Kỷ Trường An rót một ly trà cho Tống Phúc Tin, thấp giọng nói: "Sự tình con đi theo trở về Thiên Thành, đã nói cùng mẫu thân con chưa?"
Tống Phúc Tin gật đầu: "Đã sớm nói qua, mẫu thân đã biết!"
Kỷ Trường An gật đầu: "Chuẩn bị sẵn sàng đi, rất nhanh thôi!"
Tống Phúc Tin gật đầu.
Lúc này Thẩm Lận tiến lên bẩm báo, nói là nhận được tin tức, nếu thuận lợi, mấy ngày tới cha con Thu gia sẽ đến nơi.
"Đến đi!" Kỷ Trường An nhàn nhạt gật đầu, "Không sai biệt lắm!"
Tống Phúc Tin cũng chậm rãi uống trà.
Thu Kim Hồng không thể bại lộ thân phận, chỉ có thể trang điểm thành lão binh đi theo bên cạnh Thu Ngọc Thừa, rốt cuộc cũng tới được thành lưu đày.
Lương Vương phái người tới, trước một bước đón được Thu Ngọc Thừa, muốn đưa hắn tới tòa nhà của Lương Vương.