Sắc mặt Trình Vương thập phần khó coi, quay đầu nhìn về phía Lý công công: "Trước đó bổn vương hỏi ngươi, phụ hoàng có lời gì muốn nói với bổn vương hay không, ngươi vì sao không đề cập tới sự tình mật chỉ này?"
Lý công công cũng thập phần ủy khuất, "Mật chỉ này là cho An Vương, những người khác tự nhiên không thể thấy, ai biết An Vương quật cường như thế……"
Trình Vương cười lạnh: "Phụ hoàng sợ là đã sớm biết Kỷ Thập Nhất sẽ không đáp ứng, cho nên mới dùng chiêu này!"
Hiện giờ hai bên đều đã khai chiến lâu như vậy, Thiên Cơ Hoàng Đế thế nhưng vọng tưởng thừa nhận một vùng đất phong, liền bắt được Kỷ Thập Nhất và Tống Đoàn Viên trở về Thiên Thành, đến lúc đó tới Thiên Thành, có còn mệnh hay không cũng không biết được!
Trách không được Thiên Cơ Hoàng Đế đáp ứng sự tình đất phong thống khoái như vậy!
Trình Vương liếc mắt nhìn Lương Vương đứng một bên vẫn luôn không nói gì.
Vừa rồi ở ngoài thành, Trình Vương âm thầm quan sát phản ứng của Lương Vương, hắn thực xác định, Lương Vương trước đó cũng không biết sự tồn tại của mật chỉ này.
"Tam hoàng huynh, ngươi nói hiện giờ chuyện này nên làm sao?" Trình Vương nhìn về phía Lương Vương.
Lương Vương xua xua tay: "Chuyện này là Tiểu Tám ngươi bẩm tấu lên phụ hoàng, không quan hệ với bổn vương!"
Trình Vương giận sôi máu, rồi lại không có lời nào để nói.
Trình Vương phái Lưu Ký lại lần nữa tiến đến, hẹn gặp mặt Kỷ Trường An.
Sau khi hai người trao đổi, cuối cùng Kỷ Trường An cũng nhượng bộ, đáp ứng để phu thê Tống Phúc Tin theo đám người Trình Vương về Thiên Thành.
Trình Vương lập tức lại thượng tấu lên Thiên Cơ Hoàng Đế.
Lại phải đợi hơn mười ngày.
Trong đoạn thời gian này, Tống Phúc Tin và Thu Mâu Mâu bắt đầu chuẩn bị đi Thiên Thành.
Tống Phúc Quý và Vương Ngọc Lan thật sự không yên lòng, buổi tối hôm nay, hai người đi đến trong viện của Tống Phúc Tin.
"Lão nhị, đệ thật sự phải đi về sao?" Tống Phúc Quý hỏi, "Nghe nương nói, đệ đi về chính là làm con tin!"
Tống Phúc Quý cười nói: "Đúng vậy, xem như con tin!"
Vương Ngọc Lan càng thêm lo lắng, "Nhị thúc, Mâu Mâu, như vậy có nguy hiểm hay không?"
Thu Mâu Mâu liếc mắt nhìn Tống Phúc Tin một cái, nói: "Muội nghe tướng công!"
Tống Phúc Tin nắm lấy tay Thu Mâu Mâu, cười nói: "Chỉ cần phụ thân và nương ở bên này mạnh khỏe, thành An Nam càng ngày càng cường đại, đệ và Mâu Mâu liền sẽ không có việc gì!"
Tống Phúc Quý vẫn lo lắng, nhưng hắn biết, hắn không có văn hóa, dù có đi làm con tin, Hoàng Thượng cũng sẽ không liếc mắt nhìn hắn một cái!
"Đại ca, đệ biết huynh suy nghĩ cái gì, huynh không cần nghĩ nhiều, gia đình này, lúc trước đã trả giá cho đệ nhiều nhất, huynh ngẫm lại xem, lúc ấy trong mấy huynh muội, cũng chỉ có đệ đọc sách nhiều, tự nhiên đệ phải gánh vác nhiều hơn cho gia đình!" Tống Phúc Tin an ủi Tống Phúc Quý, "Lại nói, tính tình của đại ca quá mức thành thật, nếu trở về Thiên Thành, nói không chừng sẽ bị người lợi dụng, đưa tới tai hoạ!"
Tống Phúc Quý vừa nghe như vậy, trong lòng liền dễ chịu hơn rất nhiều, nắm lấy tay Tống Phúc Tin nói, "Về sau Tống gia liền trông cậy vào đệ!"
Tống Phúc Tin gật gật đầu.
Sau khi Trình Vương đưa tin tức đến Thiên Thành, ánh mắt Thiên Cơ Hoàng Đế lạnh băng.
"Kỷ Thập Nhất này, trẫm đã làm nhượng bộ rất lớn, hắn thế nhưng còn cò kè mặc cả!" Ánh mắt Thiên Cơ Hoàng Đế lãnh ám, "Hắn cũng không nghĩ, hắn phú khả địch quốc, trẫm sao có thể để hắn ở bên trong thành An Nam!"
Mấy vị đại thần trong ngự thư phòng lúc này cũng không dám nói gì.
Thiên Cơ Hoàng Đế thấy không ai nói ra ý kiến, ở trong lòng mắng một câu phế vật, sau đó đuổi người đi.
Thiên Cơ Hoàng Đế hơi hơi vỗ trán, thập phần bực bội.