Nhị Nhân đang được thân thể mềm mại của nữ nhân đè nặng, đột nhiên bị người kéo lên, liền có chút thẹn quá hóa giận, hắn ra sức mở to hai mắt, nhìn Kỷ Trường An nửa ngày, sau đó mới thấy rõ, một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân liền chạy lên, hắn nhìn thoáng qua khắp nơi, xác định chính mình còn chưa có đáp ứng Hàn chưởng quầy cái gì, sau đó mới hơi chút an tâm, hỏi: "Vương gia, ngài đây là……"
Kỷ Trường An lạnh mặt hỏi: "Nhị Nhân, ngươi nói thật với bản công tử, ngươi đã từng……"
Nhị Nhân mê mê hoặc hoặc: "Cái gì?"
Kỷ Trường An ghé vào bên tai Nhị Nhân hỏi.
Nhị Nhân đỏ mặt lên, chỉ vào Đào Hồng và Liễu Lục bị kéo ra nói: "Này không…… Này không…còn chưa có……"
"Còn chưa có là tốt!" Kỷ Trường An lòng tràn đầy vui mừng, chạy nhanh sai Thẩm Lận kéo người đi.
Đào Hồng và Liễu Lục quần áo bất chỉnh tề, bị Thẩm Lận không chút khách khí đuổi ra ngoài.
"Còn có Hàn chưởng quầy kia, điều tra một chút!" Kỷ Trường An trầm giọng nói.
Thẩm Lận vội vàng đáp lời.
Thẩm Lận dẫn theo Hàn chưởng quầy đi ra cửa, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Nhị Nhân nghe tiếng cửa phòng, co rụt cổ lại, rụt rụt về trên giường, ngước mắt nhìn Kỷ Trường An, run run rẩy rẩy hỏi: "Vương gia, Hàn chưởng quầy kia muốn hợp tác cùng vương phủ để kiếm tiền, nhưng ta còn chưa có đáp ứng, thật sự không đáp ứng!"
"Không đáp ứng mà ngươi còn chạy lên trên giường? Nhị Nhân ngươi thật là có bản lĩnh, lần đầu tiên đã phải hai người, ngươi cũng không sợ hỏng eo sao!" Kỷ Trường An giận sôi máu, may mắn hắn tới sớm, nếu tới chậm một bước, thân thể thuần dương của Nhị Nhân đã để lại trên giường của pháo hoa lâu này!
Nhị Nhân ngại ngùng cười cười: "Vương gia, ngài cũng biết tình huống của ta, ta yêu thích Đại Cát, Đại Cát không để ý tới ta, Vương gia cũng biết ta không có bản lĩnh gì, cũng đã già đầu rồi!"
Kỷ Trường An có chút ghét bỏ nhìn chiếc giường kia, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thấp giọng nói: "Chỉ cần ngươi giúp ta làm một việc, ta sẽ giúp ngươi tìm một nương tử hiền lương thục đức lại xinh đẹp!"
Nhị Nhân trong lòng vừa động: "Thật sao?"
Kỷ Trường An gật đầu.
Nhị Nhân nghĩ nghĩ: "Ngài không gạt ta?"
"Ta đường đường là An Vương, chẳng lẽ sẽ lừa ngươi?" Kỷ Trường An nhìn hắn.
"Vậy được, ngài nói đi, ngài muốn ta làm gì?" Nhị Nhân vui mừng tiến lên.
Kỷ Trường An nói lại những gì Kim phu tử đã nói.
"Đây là chuyện lớn của nghĩa mẫu, đừng nói Vương gia tìm vợ cho ta, dù không tìm vợ ta cũng làm! Vương gia yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, ta bảo đảm thấy nữ nhân sẽ trốn thật xa, đừng nói nữ nhân, ngay cả lợn mẹ ta cũng không ăn, nhất định đợi đến lúc đó hộ giá hộ tống cho nghĩa mẫu!" Nhị Nhân vỗ bộ ngực của chính mình nói.
Kỷ Trường An gật đầu, vẫn không yên tâm, bảo Nhị Nhân dọn đến trong nhà ở, bắt đầu từ hôm nay, ở cùng một chỗ với Đại Sơn, để Đại Sơn nhìn chằm chằm hắn.
Trên đường trở về, Thẩm Lận nói sự tình Hàn chưởng quầy kia.
"Trước mắt không có phát hiện cái gì khác thường, Hàn chưởng quầy kia bán lông thú, muốn bán hàng hóa vào vương phủ, nên mới tìm đến Nhị Nhân!" Thẩm Lận nói.
Kỷ Trường An hỏi: "Sự tình trong vương phủ, không phải đều là Tống Phúc Quý làm chủ sao, Nhị Nhân cũng chỉ là phụ trợ, những người này muốn tìm, cũng nên tìm Tống Phúc Quý mới đúng, vì sao lại muốn tìm Nhị Nhân?"
Thẩm Lận nói: "Đúng là có hơi chút kỳ quái, vậy thuộc hạ lại đi điều tra!"
Kỷ Trường An gật đầu, "Thu Vãn muốn hại chết Kim phu tử, chính là lo lắng Kim phu tử sẽ nghĩ ra biện pháp bảo hộ phu nhân, về sau sự vụ lớn nhỏ trong phủ, ngươi đều phải tự mình hỏi đến, bảo đảm phu nhân được an toàn!"
Thẩm Lận chạy nhanh gật đầu.