Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 138 - Chương 138. Thủy Gia Tới Cửa Cầu Hôn 2

Chương 138. Thủy gia tới cửa cầu hôn 2 Chương 138. Thủy gia tới cửa cầu hôn 2

Tống Đoàn Viên nhíu mày, đang muốn nói cái gì, liền thấy Tống Song Hỉ từ bên trong mang ra một chậu nước, xuyên qua rào tre lập tức hắt ở trên đầu bà mối.

“Ai nha!” Bà mối hoảng sợ, nhảy chân bắt đầu mắng Tống Song Hỉ: “Khốn kiếp, ngươi cũng dám hắt nước ta, ngươi không nghĩ gả đi ra ngoài sao?”

“Không gả liền không gả, ai hiếm lạ! Về sau ta đi theo nương học bào chế dược, chính mình nuôi sống chính mình, mới không cần nhìn sắc mặt nhà chồng!” Tống Song Hỉ chống tay bên hông mắng lại.

Dáng vẻ này của Tống Song Hỉ, cũng dọa Tống Đoàn Viên nhảy dựng, ở trong ấn tượng của Tống Đoàn Viên, Tống Song Hỉ vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, hôm nay làm sao dám lấy nước hắt bà mối?

“Ngươi không nghĩ gả chồng, huynh đệ ngươi cũng không tính toán kết thân có phải hay không?” Bà mối lau nước trên mặt một phen, nhìn Tống Đoàn Viên nói: “Ngươi còn không mau quản đứa con gái này của ngươi đi?”

Tống Đoàn Viên không để ý đến nàng, lập tức lôi kéo Tống Song Hỉ vào phòng.

Tống Phúc Tin thi đậu Trạng Nguyên không lo không cưới được vợ, Tống Phúc Truyền và Tống Song Hỉ còn nhỏ, còn rất nhiều năm, không vội.

Hơn nữa chỉ có đắc tội bà mối, về sau Thủy gia bên kia mới chặt đứt niệm tưởng, đỡ phải làm nàng trong lòng không yên ổn.

Tống Song Hỉ ở trong phòng, lén lút ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái.

Trước khi hắt nước, Tống Song Hỉ cũng không sợ gì, hiện giờ nghe bà mối nói khả năng ảnh hưởng đến việc hôn nhân của các huynh đệ, nàng liền có chút sợ hãi.

Nàng không tính toán thành thân, tính toán làm gái lỡ thì, nhưng ca ca và đệ đệ còn muốn thành thân!

“Làm rồi cũng đừng sợ!” Tống Đoàn Viên nhìn nàng, “Thủy gia kia có tốt thì con cũng đừng đi!”

Tống Song Hỉ vội vàng gật đầu: “Nương, con không đi, ngày hôm qua con nhìn thấy Thủy lão gia đã bị hù chết, con dù cả đời không gả con cũng không đi!”

Tống Đoàn Viên gật gật đầu.

Bà mối ở bên ngoài mắng vài câu, sau đó liền không có động tĩnh.

Tống Đoàn Viên nhìn ra phía ngoài một chút, bà mối bị hắt nước, cả người lạnh đến phát run, đã rời đi.

Tống Phúc Quý tìm được Tống Đoàn Viên: “Nương, hay là con tạm nghỉ ở nhà hai ngày, xây tường viện cao lên một vòng, xây rắn chắc một chút!”

Tống Đoàn Viên nhìn hắn: “Để làm gì?”

“Con đi lên thị trấn, trong nhà rốt cuộc không có nam nhân, cửa rắn chắc thì trong lòng con an tâm hơn!” Tống Phúc Quý nói.

Tống Đoàn Viên lắc đầu: “Vốn dĩ trong nhà không có bảo bối gì, nếu vừa xây tường viện lại vừa nuôi chó, người ta còn tưởng rằng trong nhà có bảo bối! Hơn nữa, người đã có tâm tư, dù tường viện có cao cũng không ngăn được, rào tre lùn vây quanh, có chuyện gì chó sủa một cái, các hàng xóm cũng đều có thể nghe thấy, so với tường viện chỉ đứng im một chỗ vẫn an toàn hơn!”

Tống Phúc Quý nghe vậy, ngẫm cũng đúng.

Hắn nghĩ nghĩ nói thêm: “Nương, bằng không con mỗi ngày đều trở về, chỉ có điều về hơi muộn một ít, giờ Hợi có thể về tới nhà, sáng sớm giờ Mẹo liền đi, như vậy mọi người cũng an tâm.”

“Như vậy con quá mệt mỏi, ban ngày ở cửa hàng bị người ta sai sử, buổi tối lại bôn ba như thế sao chịu nổi, con cứ yên tâm đi, trong nhà không chuyện lớn gì!” Tống Đoàn Viên nói.

Tống Phúc Quý sau đó mới yên tâm, buổi chiều liền đi thị trấn.

Buổi chiều, Tống Đoàn Viên và Tống Song Hỉ lại ép dầu ba đậu một lần, sau đó rảnh rỗi, Tống Đoàn Viên liền mang theo Tống Song Hỉ làm một ít bánh rán, nhổ một ít hành tây của nhà mình, lại lấy một ít tương do chính nhà mình làm, mang qua tặng cho thím Gì.

Thím Gì đang ở nhà trông trẻ con, vừa thấy Tống Đoàn Viên tới cửa không nhịn được sửng sốt một chút.

Làm hàng xóm mười mấy năm, mỗi lần Tống Đoàn Viên tới cửa đều là đánh nhau!

Bình Luận (0)
Comment