"Kim phu tử nói ngày đã càng ngày càng gần, bản công tử không thể lại mạo hiểm!" Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại.
"Nhưng nếu chuyện này bị phu nhân biết, trong lòng phu nhân sẽ khó chịu cỡ nào? Hơn nữa, công tử, thuộc hạ cảm thấy như vậy quá ủy khuất công tử, nữ nhân kia……" Thẩm Lận không thể nói ra là cảm giác gì, tổng cảm thấy không thể khiến công tử của mình đị đạp hư như vậy!
"Vậy ngươi có biện pháp khác không?" Kỷ Trường An nhìn về phía Thẩm Lận, "Bằng không ngươi……"
Thẩm Lận vừa nghe, chạy nhanh xua tay: "Không được không được, công tử, thuộc hạ phải vì Giang Long mà thủ thân như ngọc, thuộc hạ không thể làm việc thực xin lỗi Giang Long!"
Kỷ Trường An có chút vô ngữ: "Ngươi nghĩ đến cái gì vậy, ý ta là, ngươi hiện tại đi tìm Hách Ly Cung……"
Kỷ Trường An thấp giọng nói gì đó ở bên tai Thẩm Lận, Thẩm Lận vội vàng gật đầu.
Thẩm Lận vội vã rời đi.
Buổi tối, Trần Tiểu Hoa làm bốn món đồ ăn, dọn xong, chờ Kỷ Trường An xuất hiện.
Đồ ăn đều sắp lạnh , Kỷ Trường An mới xuất hiện.
Nhìn thấy Kỷ Trường An, đôi mắt Trần Tiểu Hoa không ngừng nhấp nháy, trái tim muốn nhảy cả ra ngoài.
Người nam nhân này, nàng rốt cuộc cũng có được rồi sao?
"Dùng bữa không? Ta làm vài món, muốn nếm thử tay nghề của ta hay không?" Trần Tiểu Hoa tiến lên hỏi.
Kỷ Trường An nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: "Không cần, chúng ta không cần lãng phí thời gian!"
Trần Tiểu Hoa sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua đồ ăn được chuẩn bị tỉ mỉ, thấp giọng nói: "Thập Nhất, đây là lần đầu tiên của ta, ta muốn có tình thú một chút!"
Kỷ Trường An có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn ngồi xuống.
Trần Tiểu Hoa rót rượu cho Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An bưng rượu lên chậm rãi uống.
Trần Tiểu Hoa chạy nhanh tiếp rượu.
Uống rượu xong, Trần Tiểu Hoa lại chia thức ăn cho Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An có chút ghét bỏ, không ăn, chỉ uống rượu.
Trần Tiểu Hoa nhìn nam tử tuyệt mỹ dưới ánh nến, không nhịn được vươn tay tới, nắm lấy tay Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An ngước mắt, nhìn về phía Trần Tiểu Hoa.
"Thập Nhất, ta và chàng không phải phu thê tạm thời, mà là nhân duyên cả đời, ta biết chàng hiện tại không tình nguyện, ta cũng không nghĩ như vậy, nhưng đây là do ta không có lựa chọn nào khác, bởi vì không làm như vậy, có lẽ ta vĩnh viễn đều không thể ở bên chàng!" Trần Tiểu Hoa cầm ngón tay Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An không nói gì.
Trần Tiểu Hoa nói nửa ngày, thấy Kỷ Trường An căn bản không có phản ứng, nàng ở trong lòng thở dài, uống một ngụm rượu, liền nhìn lên giường: "Kỷ công tử mời!"
Kỷ Trường An đi lên trước, nằm xuống.
Trần Tiểu Hoa cũng tiến lên, nàng ngồi bên cạnh giường, cởi đai lưng của chính mình.
Ngay khi nàng tiếp tục muốn cởi bỏ xiêm y trên người, Kỷ Trường An đột nhiên vươn tay tới ngăn cản nàng, đè nàng ở dưới thân.
Trần Tiểu Hoa ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ lập tức liền đỏ bừng, nàng tựa hồ không nghĩ tới Kỷ Trường An lại nhiệt tình và chủ động như vậy.
Trần Tiểu Hoa bị Kỷ Trường An đè ở dưới thân, nàng đột nhiên ngửi thấy một mùi hương, tựa hồ là từ trên người nam nhân truyền đến, thập phần dễ ngửi.
Trần Tiểu Hoa ngẩng mặt, nhìn nam tử tuyệt mĩ, rướn người lên muốn hôn môi nam tử.
Kỷ Trường An không có né tránh, chỉ là ở thời điểm tới gần thấp giọng hỏi: "Ngươi thật sự biết Thu Vãn ở nơi nào sao?"
Trần Tiểu Hoa vươn cánh tay tới, ôm cổ Kỷ Trường An, ánh mắt dần dần trở nên mê mang, nàng thấp giọng nói: "Biết, ta biết nàng ở nơi nào!"
"Hiện tại có thể nói cho ta chưa?" Kỷ Trường An thấp giọng hỏi.
Trần Tiểu Hoa lắc đầu, cười rộ lên khanh khách: "Ngươi định lừa ta nói sao, không có khả năng, ta nhất định phải lên làm An Vương phi, mới có thể nói cho ngươi Thu Vãn ở nơi nào, đừng nghĩ gạt ta!"