Nha hoàn kia nhấc đèn lồng trên tay lên, chờ nàng thấy rõ là Tống Đoàn Viên, không nhịn được liền cười rộ lên: "Hóa ra là Tống trắc phi, tới tìm Vương gia sao?"
Tống trắc phi…… Tống Đoàn Viên híp híp mắt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, xoay người phân phó Xuân Xuân, "Chúng ta trở về!"
Xuân Xuân do dự một chút, muốn nói cái gì, Tống Đoàn Viên lại lập tức rời đi.
Nha hoàn kia nhìn theo, càng thêm đắc ý: "Nam nhân mới ra ngoài một ngày, đã tìm tới cửa, còn vác cái bụng to, thật không làm cho người ta thích!"
Đại Sơn lạnh lùng híp mắt, vươn tay tới, lập tức thít chặt cổ nha hoàn kia.
Nha hoàn ngẩn ra, bị Đại Sơn treo ở trên cửa lớn.
Nha hoàn muốn nói gì đó, nhưng đã nghe thấy Đại Sơn nói: "Ngươi là cọng hành gì!"
Nha hoàn còn muốn nói gì đó, nhưng cổ đã bị Đại Sơn cắt đứt.
Thẩm Lận tiến lên, nhìn nha hoàn đã chết đi, hơi hơi nhíu mày: "Như vậy có phải sẽ thực phiền toái hay không? Không biết công tử đã được đến điều mà công tử muốn hay chưa!"
"Một tiểu nha hoàn mà cũng dám cười nhạo phu nhân, giữ lại nàng làm gì? Nếu công tử trách cứ, ta sẽ giải thích!" Đại Sơn trầm giọng nói.
Thẩm Lận gật đầu, vừa nãy khi hắn nghe thấy những lời kia, cũng muốn lấy mệnh của nha hoàn này, chỉ là hắn không nghĩ tới Đại Sơn ngày thường tính cách còn tính là ôn hòa thế nhưng sẽ đột nhiên ra tay.
"Xử lý thi thể đi!" Thẩm Lận trầm giọng nói.
Đại Sơn gật gật đầu, khiêng thi thể ra ngoài.
Đại Sơn vừa mới xử lý xong thi thể, Kỷ Trường An liền đi ra.
"Công tử, như thế nào?" Thẩm Lận vội vàng tiến lên hỏi.
Kỷ Trường An trầm giọng nói: "Ở ngoài thành Nam Sơn!"
Thẩm Lận nghĩ nghĩ: "Bên kia tựa hồ đã được điều tra qua, không có phát hiện ra khác thường."
Kỷ Trường An trầm giọng nói: "Ở bên trong sơn cốc, có lẽ các ngươi không chú ý!"
Thẩm Lận vội vàng chạy đi.
Trở về trên xe ngựa, Xuân Xuân lo lắng nhìn Tống Đoàn Viên, "Phu nhân, rốt cuộc là chuyện như thế nào, sao đột nhiên lại có một An Vương phi?"
Tống Đoàn Viên xua xua tay, Xuân Xuân không dám nói thêm nữa.
Trở lại vương phủ, Tống Đoàn Viên nhốt chính mình ở trong phòng.
Giang Long bị đánh thức, nghe nói phu nhân bắt được Kỷ Trường An nuôi nữ nhân khác, nàng có chút hoảng, chạy nhanh tiến đến.
"Phu nhân, xin yên tâm, công tử sẽ không phản bội phu nhân!" Giang Long tiến lên nói, "Trong đó nhất định là có hiểu lầm."
Tống Đoàn Viên không nghĩ nói chuyện, chỉ ngơ ngác mà ngồi trên giường.
Xem ra Kỷ Trường An vì tìm được Thu Vãn, đã tiến hành giao dịch cùng Trần Tiểu Hoa.
An Vương phi, đây là Trần Tiểu Hoa muốn đi!
Trong lòng Tống Đoàn Viên có tư vị nói không nên lời.
Tống Đoàn Viên biết Kỷ Trường An nhất định là vì sự an toàn của nàng và đứa trẻ, mới có thể làm như vậy, nhưng……
Một đêm này, Tống Đoàn Viên gần như cũng chưa ngủ.
Kỷ Trường An mang theo người đi tìm Thu Vãn, tìm nửa buổi tối, nhưng lại không thấy bóng người.
"Công tử, có thể nào là Trần Tiểu Hoa kia lừa công tử hay không?" Thẩm Lận hỏi.
"Dược kia là Hách Ly Cung đặt ở trong ống tay áo của bản công tử, vừa rồi bản công tử đè nàng ta ở trên giường, nàng rõ ràng đã trúng dược, đầu óc hôn hôn trầm trầm, hẳn là nói thật!" Kỷ Trường An nói.
Thẩm Lận lập tức há to miệng, hồi lâu mới nói: "Công tử cũng phải trả giá rất nhiều!"
Kỷ Trường An lạnh lùng quét mắt lườm Thẩm Lận một cái: "Có phải do chúng ta không tìm cẩn thận hay không?"
Thẩm Lận nhìn sơn cốc đen như mực: "Hiện tại trời tối như vậy, nơi này lớn như vậy, muốn che giấu một người cũng thực dễ dàng!"
Kỷ Trường An nhíu mày, sắp đến giữa tháng hai, hắn không còn thời gian!
Lúc này Đại Sơn mang theo người tiến đến, lắc đầu: "Công tử, không có!"