Thân mình Tống Đoàn Viên thoải mái, ăn uống cũng tốt, hơn nữa tay nghề Vương Ngọc Lan không tồi, nàng uống lên hai chén canh gà và ăn một cái bánh kẹp thịt.
Tống Đoàn Viên đang ăn thì Kỷ Trường An vào phòng.
"Chàng đã ăn cơm chưa?" Tống Đoàn Viên hỏi hắn, "Còn tưởng rằng chàng vội, không trở lại ăn cơm!"
"Đã xong việc!" Kỷ Trường An tiến lên, cắn một ngụm bánh kẹp thịt trong tay Tống Đoàn Viên.
"Phụ thân, con đi làm một cái cho phụ thân nhé!" Vương Ngọc Lan vội nói.
Kỷ Trường An gật gật đầu.
Vương Ngọc Lan vội vàng đi vào phòng bếp.
"Hách thần y nói nàng khó chịu sao?" Tuy đã biết, nhưng Kỷ Trường An vẫn làm bộ cái gì cũng chưa biết, sợ gia tăng áp lực cho Tống Đoàn Viên.
"Không có việc gì, hiện tại đã khá hơn nhiều, giữa trưa còn uống được hai chén canh gà!" Tống Đoàn Viên đấm đấm eo, thời gian nằm quá dài, sống lưng, eo đều mỏi đến lợi hại.
"Viên Viên, đáp ứng ta, chúng ta chỉ sinh một đứa con này, về sau vô luận như thế nào cũng không sinh nữa!" Kỷ Trường An nhìn bộ dáng Tống Đoàn Viên vất vả, không nhịn được có chút đau lòng, tiến lên gắt gao nắm lấy tay Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, nàng có một đứa trẻ cùng Kỷ Trường An, một đời này cũng coi như là hoàn mỹ, về sau thật sự không thể sinh nữa!
Kỷ Trường An vươn tay tới, nhẹ nhàng xoa bóp phần eo cho Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên thoải mái nghiêng thân mình hưởng thụ, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Lận nhẹ nhàng gõ gõ, đứng ở cửa, chỉ chỉ trời.
Kỷ Trường An biết ý tứ Thẩm Lận, canh giờ thứ hai đã tới.
Đây là cơ hội lại lần nữa tìm được Thu Vãn.
Kỷ Trường An phân phó Giang Long chiếu cố Tống Đoàn Viên, hắn đứng dậy xoay người rời đi.
Kỷ Trường An vừa mới đi, Tống Đoàn Viên liền mở mắt ra.
Tống Đoàn Viên tuy rằng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng ẩn ẩn phỏng đoán được, xem ra canh giờ tiếp theo sẽ rất khó chịu đựng.
Quả thực, nửa canh giờ sau, Tống Đoàn Viên bắt đầu đau bụng, nàng gắt gao nắm chặt giường, lại không nhịn được hô lên.
Lần này, Hách lão nhân và Hách Ly Cung đều đi vào, thi châm giúp Tống Đoàn Viên giữ thai giảm đau.
Tống Đoàn Viên lại lần nữa toát mồ hôi cả người.
Trên trán Hách lão nhân cũng có mồ hôi.
Hách Ly Cung vội vàng mau mồ hôi cho Hách lão nhân.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tống Đoàn Viên đau đến cả người run rẩy, nhưng nước ối không có bị phá, vẫn còn có thể kéo dài thời gian.
Giờ phút này, chính Kỷ Trường An dẫn người, bao vậy tòa nhà của Thu Vãn.
Thu Vãn đang tố pháp, nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài, ánh mắt nàng tối sầm lại.
Còn kém một chút là công được!
Vèo một tiếng, bên ngoài có tiếng xé gió truyền đến, Thu Vãn lắc mình tránh một cái, mũi tên cắm trúng bàn thờ, phanh một tiếng, nổ tan bàn thờ.
Mảnh vụn của bàn thờ văng lên, bắn về phía mặt Thu Vãn.
Thu Vãn chạy nhanh giơ tay che mặt, cũng đúng vào lúc này, lại một mũi tên nữa bắn về phía nàng.
Thu Vãn lạnh lùng dùng ống tay áo phất xuống, không ngờ hỏa tiễn kia lại đốt tới trên xiêm y nàng.
Thu Vãn vội vàng dập tắt lửa, cũng ngay lúc này, cửa tòa nhà bị người đá văng.
Thu Vãn nhanh chóng lui về phía sau.
Căn phòng này là Thu Vãn tỉ mỉ chuẩn bị, đã sớm chuẩn bị sẵn đường chạy trốn.
Thu Vãn cởi áo khoác bên ngoài, nhanh chóng chui vào đường hầm.
Khi Kỷ Trường An mang theo người tiến vào phòng, Thu Vãn đã không thấy đâu!