"Có lẽ chúng ta đều lý giải sai rồi!" Tống Đoàn Viên nói, "Mặc kệ như thế nào, ta muốn đứa trẻ bình an, cho nên đứa nhỏ này cần phải được sinh ra trong vòng mười lăm phút này!"
"Nhưng vạn nhất đứa trẻ sinh ra ở ngày mùng ba tháng ba, phu nhân có nguy hiểm thì làm sao bây giờ?" Giang Long hỏi.
Hoặc đây chính là mục đích chân chính của Thu Vãn, muốn Tống Đoàn Viên lựa chọn giữa nàng và đứa trẻ.
"Hiện tại trước cố sinh đứa trẻ ra, nếu không sinh ra, ta cũng có nguy hiểm!" Tống Đoàn Viên nói.
Giang Long muốn đi ra ngoài bẩm báo Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên giữ chặt tay Giang Long: "Ngươi tin tưởng ta, không cần lãng phí thời gian, mau đưa dược giục sinh cho ta!"
Giang Long sốt ruột, nhưng lại không thể cự tuyệt Tống Đoàn Viên, chỉ đành cầm dược cho Tống Đoàn Viên, lại bảo bà mụ mau tiến lên.
Tống Đoàn Viên dồn hết sức lực, muốn mau chóng sinh đứa nhỏ ra.
Uống dược giục sinh xong, rất nhanh liền phát huy tác dụng, tốc độ cổ tử cung mở ra càng nhanh hơn, Tống Đoàn Viên không muốn nhịn nữa, chậm rãi, nàng nghe thấy bà mụ nói, thấy đầu đứa trẻ.
Tống Đoàn Viên muốn cười, nhưng lại cảm thấy tinh thần của chính mình càng ngày càng tan rã, nàng muốn tập trung tinh thần, nhưng lại bất lực.
"Ai cho các ngươi động thủ?" Mơ mơ màng màng, Tống Đoàn Viên nghe được âm thanh Kỷ Trường An chạy vào răn dạy bà mụ.
Tống Đoàn Viên muốn biện bạch thay bà mụ, hơi hé miệng, nhưng lại không phát ra âm thanh.
Tống Đoàn Viên cảm thấy tinh thần của chính mình càng bay càng xa, mơ mơ màng màng, nàng nhìn thấy một bóng người tiến đến, đẩy nàng sang một bên.
"Tống Đoàn Viên, thân thể của ta ngươi cũng đã chiếm thật lâu, hẳn nên trả lại cho ta đi?" Người kia nói.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, muốn thấy rõ mặt người kia, người kia đột nhiên tiến gần sát lại nàng, khuôn mặt kia phóng đại vô hạn.
Tống Đoàn Viên từ trong đáy lòng chậm rãi lan tràn ra một tia sợ hãi, là Thanh Nguyên, là Tống Đoàn Viên ở Tống gia thôn!
"Mấy năm nay, ngươi chiếm nam nhân của ta, con trai con gái ta, còn dùng thân thể của ta sinh con, Tống Đoàn Viên, ngươi thật không khách khí!" Thanh Nguyên từ trên cao nhìn xuống Tống Đoàn Viên.
"Là chính ngươi từ bỏ!" Tống Đoàn Viên trầm giọng nói, "Là chính ngươi từ bỏ sinh mệnh của mình, từ bỏ thân thể tốt như vậy, ta mới tiến đến!"
Trong lòng Tống Đoàn Viên sợ hãi, nhưng tưởng tượng đến Kỷ Trường An và đứa trẻ chưa sinh ra còn đang chờ nàng trở về, nàng liền cố lấy dũng khí.
Không sai, nàng dùng thân thể Thanh Nguyên, nhưng người Kỷ Trường An vẫn luôn yêu chính là nàng, không phải Thanh Nguyên!
Hơn nữa, đích xác là Thanh Nguyên từ bỏ thân thể này, nếu một đời này vẫn là Thanh Nguyên, như vậy vận mệnh sẽ không viết lại.
Cho nên hiện tại, nàng có được hết thảy là chính nàng kiếm được, không quan hệ cùng Thanh Nguyên!
Tống Đoàn Viên tiến lên, một tay đẩy Thanh Nguyên ra, nàng ra sức chạy về phía con đường vừa rồi.
Hết thảy những điều này đều là của nàng, nàng sẽ không nhường cho bất luận kẻ nào.
"Ngươi trở về, ngươi trở về cho bản công chúa!" Thanh Nguyên ở phía sau la to, thập phần ương ngạnh.
Tống Đoàn Viên muốn chạy, nhưng tựa hồ có một loại lực lượng kéo nàng lại.
"Ha ha, ta muốn đi ra ngoài, làm An Vương phi!" Thanh Nguyên hướng tới ánh sáng nơi xa phóng đi.
Tống Đoàn Viên ra sức tóm Thanh Nguyên, nàng tuyệt đối không thể để Thanh Nguyên tiến đến hại Kỷ Trường An và đứa trẻ của nàng!
Giờ phút này, Kỷ Trường An nhìn Tống Đoàn Viên đã hôn mê, lớn tiếng kêu tên nàng.
Đứa trẻ đã sinh ra, thập phần bình an, khóc oa oa, nhưng Tống Đoàn Viên lại hôn mê bất tỉnh.
"Bang bang!" Bên ngoài truyền đến âm thanh gõ mõ báo giờ Tý tới!
Hô hấp của Tống Đoàn Viên càng ngày càng nhẹ.
"Hách thần y!" Kỷ Trường An vội vàng hô.