Thanh Nguyên bắt đầu tức giận, muốn gắt gao mà bắt lấy chân Tống Đoàn Viên, nhưng cũng bởi vì tức giận, khí tràng có chút hỗn loạn, Tống Đoàn Viên nhân cơ hội đào thoát ra được.
Tống Đoàn Viên nhìn thấy ánh sáng phía trước, nàng thậm chí nghe được tiếng của Kỷ Trường An và tiếng khóc oa oa của đứa trẻ, nàng phải đi về, phải đi về nhà của chính mình, ở bên nam nhân và đứa trẻ của chính mình, sống tốt cả đời này!
Thu Vãn nhìn ánh nến trước mặt đột nhiên muốn tắt, ánh mắt tối sầm lại, không thể tưởng được lực lượng của Tống Đoàn Viên lớn như vậy, thế nhưng tránh thoát được oán chú của Thanh Nguyên.
Thu Vãn thật vất vả mới giam cầm được Tống Đoàn Viên ở bên trong trận pháp, nàng muốn tiêu diệt hồn Tống Đoàn Viên, như vậy Tống Đoàn Viên sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại, nàng tuyệt đối không thể từ bỏ.
Thu Vãn cầm lấy chủy thủ, cắt cổ tay, máu chảy vào chậu nước trước mặt.
Máu không ngừng chảy, gần như muốn chảy hết, mà ánh nến kia lại sáng lên.
"Tống Đoàn Viên, hôm nay ta dù bất cứ giá, cũng muốn giết ngươi!" Thu Vãn lớn tiếng hô, máu ào ạt phun ra tới.
Kỷ Trường An nói chuyện với Tống Đoàn Viên, thấy Tống Đoàn Viên tựa hồ có phản ứng, trong lòng hắn vui mừng, bế Tống Đoàn Viên lên gọi tên Tống Đoàn Viên, nhưng rất nhanh, Tống Đoàn Viên lại không có phản ứng.
"Viên Viên!" Kỷ Trường An la lớn, lay thân mình Tống Đoàn Viên, sợ hãi đến đôi tay đều run rẩy.
Kim phu tử tiến vào hô: "Công tử, ánh nến của phu nhân muốn tắt!"
Ánh mắt Kỷ Trường An huyết hồng, hắn gắt gao ôm lấy Tống Đoàn Viên, thân mình đều run rẩy.
"Công tử, tìm được vị trí của Thu Vãn rồi!" Lúc này Thẩm Lận tiến vào hô.
Kỷ Trường An nhìn thoáng qua Tống Đoàn Viên, hắn nhanh chóng đứng dậy.
Bây giờ chỉ còn một đường sinh cơ, đó chính là hắn giết Thu Vãn.
"Đi!" Kỷ Trường An mang theo Thẩm Lận xông ra ngoài.
Kỷ Mặc Thiên và Thái Bình ở bên nhìn, trái tim đều treo lên.
Thái Bình do dự một chút, đi theo.
Kỷ Mặc Thiên nhìn theo, không có ngăn trở, chỉ là thế Kỷ Trường An bảo vệ tốt cho thân thể Tống Đoàn Viên.
Máu của Thu Vãn sắp chảy hết, nàng nằm trên mặt đất, nhìn ánh nến cháy bừng lên kia, không nhịn được cười rộ lên.
Ánh nến của Tống Đoàn Viên đã sắp tắt, Tống Đoàn Viên sắp chết, Tống Đoàn Viên chết, Kỷ Trường An sẽ có tiếc nuối, sẽ tiến vào vòng tuần hoàn thứ ba, lần này nàng nhất định phải giữ được con gái của nàng!
Ngay khi Thu Vãn cho rằng mình đã thành công, cửa phòng đột nhiên bị người đá văng, cùng lúc đó, một lưỡi dao sắc bén đặt tại trên cổ Thu Vãn.
Thu Vãn nằm trên mặt đất, nhìn nam nhân từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng.
"Kỷ Thập Nhất, ngươi rốt cuộc đã tới, đáng tiếc ngươi chậm một bước!" Thu Vãn cười ha ha lên, "Tống Đoàn Viên sẽ không bao giờ tỉnh lại, ngươi có phải sẽ thống khổ muốn chết hay không? Đời tiếp theo, ngươi tận lực ở bên nàng sớm một chút, cùng ta giữ được Thanh quốc, như vậy mọi người chúng ta đều vui vẻ!"
Kỷ Trường An không nghĩ lại nghe Thu Vãn nói lời vô nghĩa, hắn nhìn thấy máu tươi của Thu Vãn vẫn đang cuồn cuộn không ngừng mà chảy vào chậu kia, ánh nến bởi vì có máu tươi tẩm bổ, trở nên càng thêm sáng ngời.
Kỷ Trường An đâm kiếm xuyên qua yết hầu Thu Vãn.
Thu Vãn không có kêu ra tiếng, trên cổ có một cái lỗ lớn, lại không thấy máu tươi chảy ra.
Máu của nàng đã chảy hết từ trước đó!
Kỷ Trường An tiến lên, đá lăn chậu máu kia, sau đó đẩy ngã ánh nến xuống mặt đất, hung hăng đạp hai cái, ánh nến dập tắt.
Kỷ Trường An xoay người, lại ở trên người Thu Vãn chém thêm mấy đao, xác định Thu Vãn đã chết, sau đó mới phái Thẩm Lận mang thi thể đi.
Kỷ Trường An ngồi trên lưng ngựa chạy về vương phủ, hắn nhất định phải cứu Tống đoàn Viên.