Tống Phúc Tin bị Lương Vương nhìn đến trong lòng hốt hoảng, chạy nhanh thu tay về.
Lương Vương cười hắc hắc, lập tức đi trước.
Tống Phúc Tin đi theo phía sau, cảm kích mà liếc mắt nhìn Lương Vương một cái, nếu không phải nhờ có Lương Vương, đêm nay chỉ sợ hắn không thể thoát thân.
Nhưng hắn cũng biết, phiên lăn lộn này của hắn, sợ là sẽ mang đến phiền toái cho Lương Vương.
"Vương gia, nếu quốc sư cáo trạng với Hoàng Thượng……" Tống Phúc Tin lo lắng tiến lên hỏi.
"Ngươi hiện tại đã biết sợ hãi?" Lương Vương nghiêng mắt nhìn hắn.
Tống Phúc Tin cúi đầu: "Thật sự là thực xin lỗi, đã liên lụy Vương gia!"
Lương Vương đan hai tay ở trước ngực nói: "Yên tâm đi, bổn vương uống rượu nháo sự lại không phải một lần hai lần, có mẫu phi ở đó, phụ hoàng sẽ tha thứ cho bổn vương! Huống hồ quốc sư nói không chừng không dám nói ra chuyện đêm nay!"
Tống Phúc Tin đột nhiên nghĩ đến vừa rồi loạn chiến, Lương Vương tựa hồ từ trong phủ quốc sư lấy đi thứ gì, chẳng lẽ có quan hệ cùng cái kia?
Lương Vương tựa như làm ảo thuật, từ phía sau lấy ra một cuốn sổ: "Vừa rồi ngươi phóng hỏa, thị vệ đuổi theo ngươi, bổn vương liền nhân cơ hội đi vào phòng sách quốc sư, phát hiện cuốn sổ này, bên trên tuy rằng chỉ là tiền lời của cửa hàng phủ quốc sư, nhưng hắn ở trong triều thu mua nhân tâm, chỉ bằng chút tiền lời của cửa hàng khẳng định không đủ, cho nên nếu nhìn kỹ lại, bên trên nhất định có sơ hở!"
Tống Phúc Tin hướng tới Lương Vương hành lễ thật sâu, "Vương gia quả thực thông minh!"
Lương Vương được khen, cười hắc hắc, ném sổ sách cho Tống Phúc Tin, "Nhưng vạn nhất đây chỉ là sổ sách bình thường, quốc sư nhất định sẽ đi cáo trạng, bổn vương nếu bị bắt, ngươi nhớ rõ nghĩ biện pháp cứu bổn vương!"
Tống Phúc Tin lại khẩn trương lên.
Lương Vương cười cười, chắp tay sau lưng đi ở phía trước.
Tống Phúc Tin tâm sự nặng nề đuổi theo.
Ngày hôm sau, quốc sư quả thực đi vào trong cung cáo trạng, Hoàng Thượng giận dữ, phạt Lương Vương cấm túc, muốn hắn tỉnh lại, hơn nữa còn phái người dọn hết rượu trong phủ Lương Vương, cấm Lương Vương uống rượu một năm.
Tống Phúc Tin áy náy, ba ngày sau trộm đi liếc mắt nhìn Lương Vương một cái.
Lương Vương lúc này đang nằm ở trên giường, xiêm y rũ xuống, lộ ra cơ bụng gợi cảm, bưng ấm trà, thập phần tịch liêu.
Tống Phúc Tin dùng một cây gậy trúc, chậm rãi vận chuyển một rổ đồ ăn đến trước giường Lương Vương.
Lương Vương nghe được động tĩnh, rũ mắt nhìn thoáng qua, ngửi thấy mùi hương trong rổ.
"Bánh bao thịt cua!" Lương Vương hô.
Tống Phúc Tin gật gật đầu.
Lương Vương vội vàng lấy bánh bao xuống, mở ra, cầm một cái lên cắn một ngụm, canh cua liền chảy ra, hắn chạy nhanh dùng sức hút.
Lương Vương thỏa mãn lắc đầu, nhẹ nhàng phát ra âm thanh tán thưởng, "Bánh bao gạch cua này làm cũng thật đúng chỗ, so với đầu bếp mà bổn vương mời đến từ Dương Châu làm còn chính tông hơn!"
Tống Phúc Tin cười nói: "Đây là nương tử của thần làm, nàng cũng là học từ người khác. Vương gia thích là tốt rồi!"
Lương Vương vừa nghe là Thu Mâu Mâu làm, méo miệng, vốn không nghĩ ăn tiếp, nhưng hương vị kia quá mất hồn, lại không nhịn được ăn thêm một cái.
Tống Phúc Tin cười cười, ghé vào cửa sổ nhìn Lương Vương ăn ngấu nghiến.
"Hoàng Thượng có phải thực tức giận hay không?" Tống Phúc Tin lo lắng hỏi.
Lương Vương gật gật đầu: "Đúng vậy, thiếu chút nữa còn đánh bổn vương!"
Tống Phúc Tin sửng sốt, có chút sốt ruột.
Lương Vương cười: "Yên tâm, bổn vương chạy trốn nhanh, ông ta không đánh được!"
Tống Phúc Tin bất đắc dĩ thở dài.
"Đúng rồi, sổ sách kia ngươi có nhìn ra manh mối gì không?" Lương Vương lại hỏi.
Tống Phúc Tin lắc đầu: "Mỗi một khoản thần đều điều tra, không có vấn đề gì."
Lương Vương nhíu mày, buông bánh bao gạch cua xuống, "Vậy phiền toái!"