Trình Vương tiến cung nói sự tình Thiên Rộng cùng Thục phi.
Thục phi cũng thập phần cao hứng, nhưng lại có chút lo lắng.
"Mẫu phi, thân mình phụ hoàng vẫn luôn không tốt, hiện giờ tiếng hô trong triều muốn phụ hoàng lập thái tử đã càng ngày càng cao, lại quá 10 ngày nữa chính là hiến tế mười lăm tháng ba, đến lúc đó Thiên Rộng nói đây là ý trời, phụ hoàng nhất định sẽ tin tưởng, đến lúc đó sẽ thuận lý thành chương!"
Thục phi cũng nói: "Mấy ngày nay phụ hoàng con thường xuyên lại đây, nhưng cũng chỉ nói vài câu, không ngủ lại, bổn cung nhìn tinh thần là không bằng trước kia."
Trình Vương gật đầu: "Thái Y Viện bên kia mấy ngày nay cũng thực khẩn trương."
"Vậy chúng ta liền chờ mười lăm tháng ba!" Thục phi nói.
Trình Vương gật đầu.
Qua mấy ngày, Tống Phúc Tin được đến tin tức từ thành An Nam bên kia, biết được mẫu tử Tống Đoàn Viên bình an, hắn thập phần vui mừng, mỗi ngày đều đi phủ Lương Vương đưa đồ ăn ngon.
Đã nhiều ngày nay, sự tình Hoàng Thượng muốn lập thái tử truyền đến ồn ào huyên náo trong triều, thân tín của Lương Vương vài lần tới cửa muốn gặp Lương Vương, cùng hắn thương lượng sự tình lập thái tử, nhưng Lương Vương đều nói không dám cãi mệnh lệnh Hoàng Thượng, không chịu gặp.
Tống Phúc Tin thấy Lương Vương ăn đến mùi ngon, không nhịn được hỏi: "Vương gia không sợ vị trí thái tử thật sự sẽ được lập sao?"
Lương Vương nhàn nhạt nói: "Đây là chuyện sớm hay muộn, hơn nữa ngươi cho rằng, lập thái tử, vị trí này liền nhất định là tiểu tám sao? Năm đó đại hoàng huynh làm Thái Tử, làm mấy năm, cuối cùng không phải cũng chết oan chết uổng sao?"
Tống Phúc Tin lập tức liền hiểu, hắn ngước mắt nhìn về phía Lương Vương: "Vương gia cảm thấy Thiên Rộng sẽ động thủ sao?"
Lương Vương híp mắt: "Không biết vì sao, bổn vương tổng cảm thấy nội tâm không yên ổn, phảng phất giống như nếu bổn vương thật sự đoạt vị trí kia, sẽ chết không được tử tế!"
Tống Phúc Tin sửng sốt, nhìn về phía Lương Vương: "Vương gia hà tất nói lời ủ rũ như vậy?"
Lương Vương cười cười: "Nói thật, ở trong triều nhiều năm như vậy, bổn vương thật không có dã tâm lớn gì, cùng người thương xem mặt trời mọc, mặt trời lặn, uống trà, chơi cờ, nói chuyện phiếm không tốt sao, vì sao nhất định phải đi đoạt vị trí kia?"
Tống Phúc Tin khựng lại: "Vương gia tựa hồ thay đổi!"
"Bổn vương hiện giờ hâm mộ nhất là Thập Nhất!" Lương Vương nói xong, sâu kín thở dài.
Rất nhanh đã tới mười lăm tháng ba, Hoàng Thượng mang theo Trình Vương và quốc sư hiến tế ở chùa miếu hoàng gia, cầu được thiên triệu, dựa theo thiên triệu lập Trình Thái Tử.
Tin tức truyền tới phủ Lương Vương, Lương Vương chỉ lười nhác xoay người, tiếp tục ngủ.
Hoàng Thượng cấm túc hắn ba tháng, chờ khi hắn ra cửa đã là mùa hạ. Cũng tốt, ba tháng cũng không sai biệt lắm!
Sự tình Trình Vương trở thành Thái Tử truyền tới thành An Nam.
Kim phu tử lẳng lặng nhìn Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An cười cười, đặt mật tin ở một bên, ngước mắt hỏi Kim phu tử: "Phu tử nói như thế nào?"
"Xem ra thân mình của Hoàng Thượng đích xác không được như xưa!" Kim phu tử nói.
Kỷ Trường An gật đầu: "Có Thiên Rộng ở đó, thân mình Hoàng Thượng sao sẽ tốt được?"
Kim phu tử do dự một chút: "Vậy thuyết minh, Thiên Rộng đã liên hợp cùng Trình Vương!"
Kỷ Trường An cười cười: "Khả năng rất lớn!"
"Nhưng Lương Vương vẫn đang bị cấm túc, ba tháng sau, lúc ấy……" Kim phu tử thở dài.
"Lương Vương tuy nói ngày thường không làm việc đàng hoàng, nhưng lại thập phần thông minh, có lẽ hắn có bàn tính của chính mình!" Kỷ Trường An nói, "Chúng ta hiện giờ chỉ có thể an tĩnh xem biến mày!"
Kim phu tử đang muốn gật đầu, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Thần sắc Kỷ Trường An ban đầu đạm nhiên lập tức trở nên khẩn trương, chạy nhanh vào phòng, trong chốc lát sau bên trong truyền đến âm thanh Kỷ Trường An dỗ đứa trẻ.
Kim phu tử thở dài,