Giang Long ngước mắt nhìn Thẩm Lận: "Chàng thừa dịp ta hôn mê, lúc ôm lúc hôn, lúc này cũng hôn, hiện tại nói loại lời này?"
Thẩm Lận cười hắc hắc, đây là tâm cơ của hắn.
Giang Long do dự một chút, cẩn thận suy nghĩ.
Vừa rồi Thẩm Lận hôn nàng, nàng sẽ khẩn trương, ở trước mặt hắn, cũng sẽ e lệ, cũng sẽ phẫn nộ, người này có thể rất dễ dàng mà kích thích cảm xúc của nàng.
Hơn nữa nàng cũng không chán ghét hắn, bằng không cũng sẽ không đáp ứng an bài của phu nhân!
Giang Long ngẩng đầu lên, hôn khóe môi Thẩm Lận.
Trong lòng Thẩm Lận vui mừng, gia tăng nụ hôn này.
Bị nam nhân hôn lấy, Giang Long chỉ cảm thấy toàn thân mềm mại, định đẩy hắn ra, nhưng lại không hạ được quyết tâm, vì thế liền nhắm mắt lại, mặc cho hắn hôn.
Thẩm Lận bế Giang Long lên trên giường, thấp giọng hỏi: "Thật sự có thể?"
Giang Long đỏ bừng mặt, vặn mặt sang một bên.
Trong lòng Thẩm Lận vui mừng, phác tới.
Tống Đoàn Viên cũng không có ngủ, vẫn luôn bảo Hoa Hồ nhìn động tĩnh của Thẩm gia bên kia, rốt cuộc thân mình Giang Long vừa khôi phục, hơn nữa ký ức đối với Thẩm Lận còn chưa có hoàn toàn khôi phục, Tống Đoàn Viên sợ nháo ra sự tình gì.
Đợi đến nửa đêm, nghe Hoa Hồ tới báo, nói là người Thẩm phủ đã nghỉ ngơi, nàng sau đó mới yên tâm.
Kỷ Trường An nhìn nàng một bộ dáng tâm thần không yên, cũng liền nói: "Yên tâm đi, Thẩm Lận có chừng mực!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi, cũng coi như là đã tìm cho Giang Long một người tốt, về sau sự tình nguy hiểm cũng đừng cho Giang Long làm nữa, Giang Long cũng nên nghỉ ngơi!"
Kỷ Trường An gật đầu: "Ta đã sớm chuẩn bị cho nàng bốn ám vệ, về sau Hoa Hồ và Giang Long sẽ chiếu cố sinh hoạt của nàng, vấn đề an toàn do ám vệ phụ trách!"
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lận và Giang Long tiến đến kính trà cho Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An.
Thẩm Lận từ nhỏ cha mẹ đã mất, từ mười mấy tuổi đã đi theo Kỷ Trường An, Giang Long cũng không có nhà, bọn họ coi chủ tử của chính mình trở thành thân nhân.
Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An tiếp nhận trà của hai người uống lên, cho bao lì xì.
Giang Long cảm thấy bao kia rất dày, mở ra, bên trong là ngân phiếu hai ngàn lượng bạc.
"Phu nhân, sao lại cho nhiều như vậy?" Giang Long sửng sốt một chút hỏi.
"Đây là tiền riêng cho ngươi, ngươi thu đi, về sau nếu Thẩm Lận ức hiếp ngươi, chính ngươi cũng có tiền phòng thân!" Tống Đoàn Viên nói.
Giang Long vui mừng gật gật đầu.
Thẩm Lận bất đắc dĩ nói: "Phu nhân, ta đau nàng còn không kịp, sao sẽ ức hiếp nàng?"
"Mới cưới còn mặn nồng tự nhiên sẽ nghĩ như vậy, về sau có thể khó nói, tóm lại nữ nhân, bên người vẫn nên có chút bạc phòng thân mới tốt!" Tống Đoàn Viên hướng tới Giang Long chớp chớp mắt.
Giang Long thập phần tán thành gật đầu.
Kỷ Trường An không nhịn được hỏi: "Ý của nàng là, ta đối với nàng không tốt?"
Tống Đoàn Viên cười nói: "Ta không nói như vậy!"
Kỷ Trường An bất đắc dĩ mà cùng Thẩm Lận nhìn nhau một chút, nói không chừng về sau hai người bọn họ chính là huynh đệ cùng cảnh ngộ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã tới cuối năm, Tiểu A Bảo đã biết ngồi biết bò, mà tình thế ở Thiên Thành bên kia cũng càng ngày càng nguy cấp.
Đến cuối năm, đột nhiên truyền đến tin tức Thiên Cơ Hoàng Đế bệnh nặng không dậy nổi, Trình Thái Tử bắt đầu giúp đỡ Thiên Cơ Hoàng Đế xử lý chính sự, nhưng ở trong triều đình, lại bị cản tay với vị quốc sư kia.
Hơn nửa năm qua, tình huống của Tống Đoàn Viên vẫn luôn thực ổn định, Thanh Nguyên không còn xuất hiện, cho nên Kỷ Trường An cũng yên tâm, tạm thời ở thời điểm cuối năm rời đi một đoạn thời gian, xử lý sự tình Thiên Thành bên kia.