Thiên Thánh hoàng đế sửng sốt một chút, lập tức nói: "Đi, đi đến nhà ngươi!"
Ân? Tống Phúc Tin nhíu mày, đi nhà hắn làm gì?
Trong phủ của Tống thủ phụ, Thiên Thánh hoàng đế đặt nửa chiếc bánh còn dư lại ở trước mặt Tống Noãn Noãn.
Tống Noãn Noãn giương mắt to, nhìn Thiên Thánh hoàng đế.
Thu Mâu Mâu nhìn nửa chiếc bánh bao kia cũng sửng sốt.
Nàng đã sớm nghe nói Thiên Thánh hoàng đế phóng đãng không kềm chế được, không ấn lẽ thường ra bài, nhưng đầy tháng, nơi nào có việc tặng người nửa chiếc bánh bao còn dư lại?
Tống Phúc Tin nhìn nửa chiếc bánh bao dư lại kia không nhịn được mà bật cười, "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng từ khi nào lại keo kiệt như thế, lễ gặp mặt cho con gái của vi thần thế nhưng là nửa chiếc bánh bao?"
Thiên Thánh hoàng đế không vui liếc xéo đứa trẻ trong tã lót một cái, "Trẫm chuẩn bị hai phần lễ vật, một phần đại lễ, một phần chính là nửa chiếc bánh bao này, nếu đứa nhỏ này lớn lên giống ngươi ta sẽ tặng đại lễ, nhưng nếu lớn lên giống người khác, hừ, sớm biết như vậy nên đưa cái vỉ hấp đến!"
Tống Phúc Tin không nhịn được cười, đúng vậy, người ta đều nói con gái giống mẫu thân, nhưng con gái lại giống hệt Tống Phúc Tin khi còn nhỏ, làn da trắng nõn, mắt một mí, chính là phiên bản thu nhỏ của hắn.
Đứa trẻ trong tã lót múa may cái tay nhỏ, đột nhiên bắt lấy viên ngọc đeo trên cổ Thiên Thánh hoàng đế, cũng không biết lấy sức lực từ đâu, thế nhưng ôm ở trong tay không bỏ, Thiên Thánh hoàng đế giống một đứa trẻ đi lên đoạt cùng nàng, lại bị nàng nhân cơ hội dùng tay nhỏ tát cho một cái.
Mọi người vừa thấy vậy, tất cả đều đại kinh thất sắc, đặc biệt là Thu Mâu Mâu, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Tống Phúc Tin cũng nhíu mày.
Thiên Thánh hoàng đế hơi hơi nhíu mày, u oán mà nhìn tiểu Noãn Noãn, "Ngươi cũng dám đánh trẫm?"
Tống Phúc Tin vội vàng tiến lên giải thích: "Hoàng Thượng, là đứa trẻ không cẩn thận……"
"Hay lắm, đứa nhỏ này trẫm thích, phong làm Thiên Ấm quận chúa!" Thiên thánh hoàng đế đột nhiên hô.
Tống Phúc Tin sửng sốt, cùng Thu Mâu Mâu nhìn nhau, Thiên Thánh hoàng đế này thật sự khác hẳn với người thường……
Thiên Thánh hoàng đế cười ha ha rời khỏi phủ thủ phụ.
Thu Mâu Mâu ngước mắt nhìn Tống Phúc Tin, thấp giọng hỏi: "Phu quân, phu nhân nói Hoàng Thượng có thể nào……"
"Sẽ không!" Tống Phúc Tin nói, "Hoàng Thượng nhìn có vẻ thích hồ nháo, nhưng lại có chừng mực, bằng không nhiều năm như vậy ta cũng sẽ không ở bên cạnh người!"
Thu Mâu Mâu gật gật đầu, còn nói thêm: "Nương cho người đưa hạ lễ tới, nói chờ đại điện phong phi ở thành An Nam xong, sẽ đến thăm đứa trẻ!"
Tống Phúc Tin gật đầu: "Phụ thân một hai phải làm đại điện này, kỳ thật nương căn bản không để bụng!"
"Cá tính của nương tiêu sái, nhưng tóm lại vẫn phải có danh phận!" Thu Mâu Mâu nói.
Tống Phúc Tin gật đầu: "Như vậy cũng tốt, như vậy sẽ danh chính ngôn thuận!"
Thu Mâu Mâu vươn tay tới Tống Phúc Tin.
Tống Phúc Tin tiến lên cầm tay nàng.
"Nương nói trong thư, nếu chàng không muốn, có thể rời đi, hiện giờ thành An Nam bên kia cũng đủ cường đại, không cần chúng ta làm con tin!" Thu Mâu Mâu nói.
"Nàng nghĩ như thế nào?" Tống Phúc Tin hỏi.
"Ta nghe phu quân!" Thu Mâu Mâu nói.
"Kỳ thật ta muốn ở lại nơi này!" Tống Phúc Tin nói, "Kỳ thật Thiên Thánh hoàng đế thực đáng thương, ngài ấy nói đúng, kỳ thật ngài ấy thật sự không thích hợp làm Hoàng Thượng, ta muốn phụ tá cho ngài ấy, như vậy vương triều Thiên Cơ mới có thể củng cố, bá tánh mới có thể an cư lạc nghiệp!"
Thu Mâu Mâu dựa vào trên vai Tống Phúc Tin: "Được, chúng ta liền lưu lại nơi này!"
Tống Phúc Tin gật gật đầu.