“Ngươi xem cha ta, Án Đầu, Giải Nguyên, Trạng Nguyên, một đường đi tới, luôn đứng thứ nhất, nhưng cha ta được đến cái gì? Hoàng đế hoa mắt ù tai, chẳng phân biệt đúng sai, cha ta bị hãm hại cắt chức về nhà, người nhà đều bị cha liên lụy, nhưng cha đọc sách đọc đến choáng váng, con trai bị lưu đày, con gái thân hãm hoa lâu đều mặc kệ, một lòng vẫn muốn bồi dưỡng học trò cho quốc gia, quả thực là chê cười!” Diệp Yên Nhiên cười lạnh một tiếng, “Mấy năm nay ta ở hoa lâu cũng tích cóp được một ít tiền, dù Tống Phúc Tin không làm gì, cũng đủ cho chúng ta chi tiêu, cuộc đời con người vừa khổ vừa ngắn, vì sao nhất định phải bò về phía trước?”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, ý tưởng này của Diệp Yên Nhiên, nếu nói ra sớm hơn một chút, Tống Đoàn Viên nói không chừng thật sự sẽ ngay lập tức cho Tống Phúc Tin ở rể Diệp gia, miễn cho đọc sách đọc ra tai họa, nhưng hiện tại Tống Phúc Tin có lý tưởng của chính mình, nàng không có quyền huỷ hoại lý tưởng của hắn.
“Chuyện này còn phải là Tống Phúc Tin nguyện ý mới được!” Tống Đoàn Viên nói, “Ngươi đã hỏi qua ý tứ của hắn chưa?”
Diệp Yên Nhiên nói xong lời này, ban đầu là chờ Tống Đoàn Viên tới kéo tóc nàng, cứ như vậy, sẽ chứng minh nàng và Tống Phúc Tin có một chân, nhưng lại không có nghĩ đến Tống Đoàn Viên lại bình tĩnh như vậy.
Một nữ tử muốn huỷ hoại tiền đồ của con trai nàng, nàng thế nhưng vẫn có thể lôi kéo tay, cười tủm tỉm hỏi nàng đã thương lượng với Tống Phúc Tin chưa……
Diệp Yên Nhiên do dự một chút, thấp giọng nói: “Không có, ta chưa có nói qua cùng hắn!”
“Vậy ngươi bằng gì bởi vì ngươi một bên tình nguyện, liền hủy hắn? Ngươi nếu thật sự thích hắn, sẽ không làm như vậy!” Tống Đoàn Viên thở dài, “Ngươi sẽ mong hắn được tốt hơn!”
Diệp Yên Nhiên do dự một chút, “Có lẽ hắn sẽ nguyện ý?”
Tống Đoàn Viên nhìn Diệp Yên Nhiên.
Diệp Yên Nhiên ở dưới ánh mắt chăm chú của Tống Đoàn Viên, lập tức mất đi dũng khí.
Nàng biết Tống Phúc Tin sẽ không nguyện ý, nếu nguyện ý, nàng cũng sẽ không dùng thủ đoạn như vậy.
“Nếu Tống Phúc Tin không muốn, khi hắn biết ngươi dùng thủ đoạn như vậy, ngươi nói những ngày còn lại trong cuộc đời hắn dù cho có ở bên ngươi, trong lòng sẽ như thế nào?” Tống Đoàn Viên nhìn Diệp Yên Nhiên.
Diệp Yên Nhiên nắm chặt ngón tay.
Lúc này, Tống Phúc Tin từ trong lớp học tư thục ra tới, vừa nhấc mắt liền thấy Tống Đoàn Viên, hắn không nhịn được sửng sốt, sắc mặt lập tức đỏ lên, chạy nhanh tiến lên hỏi: “Nương, sao nương lại tới đây?”
Tống Đoàn Viên nhìn sắc mặt Tống Phúc Tin đỏ lên, lập tức liền hiểu, tiến lên nói: “Vừa rồi ta ở cửa thư viện nhìn thấy con lên xe ngựa của Diệp tiểu thư, ta liền đi theo, trên đường vài lần thiếu chút nữa không đuổi kịp con, cũng may mắn bạn cùng trường con đều thập phần tò mò mỹ nhân đi đón con là ai, nên ta một đường cũng không bị tụt lại phía sau!”
Tống Đoàn Viên nói xong, sắc mặt Tống Phúc Tin lập tức trắng xanh, hắn ngước mắt liếc nhìn nơi cách đó không xa, có vài học sinh mặc y phục của thư viện Bạch Vân chạy nhanh né tránh.
Tống Phúc Tin lập tức liền hiểu.
“Nương……” Tống Phúc Tin tiến lên, có chút khẩn trương tóm lấy vạt áo của Tống Đoàn Viên, lúc này, hắn không hề là thiên tài đọc sách khí phách hăng hái kia, thật sự có hơi chút vô thố.
“Không có việc gì, ta vừa rồi đã trò chuyện cùng Diệp tiểu thư rất vui, tình như tỷ muội, cũng biết con đến đây là vì giúp Diệp phu tử dạy học, là làm chuyện tốt, nương còn thấy kiêu ngạo vì con!” Tống Đoàn Viên nói.
Tình như tỷ muội……Sắc mặt Diệp Yên Nhiên lập tức trắng xanh.
Lời này của Tống Đoàn Viên đã nâng nàng lên một bối phận, vậy nàng và Tống Phúc Tin……
Tống Phúc Tin nhìn đến các học sinh theo dõi cách đó không xa, liền ý thức được cái gì, nghĩ lại trước đó Diệp Yên Nhiên tiến đến thư viện Bạch Vân chờ hắn, cũng thật là quá mức rêu rao, trong lòng hắn hiểu rõ, cũng liền hướng tới Diệp Yên Nhiên chào một tiếng di nương.
Một tiếng di nương này khiến sắc mặt Diệp Yên Nhiên càng trắng hơn, cũng đã nói lên, nàng và Tống Phúc Tin không có khả năng!