"Không nghĩ cưới ngươi liền từ hôn!" Tống Phúc Truyền cười cười tà mị, lười biếng giương mắt.
"Không cưới ta, ta sẽ giết ngươi!" Dương Thanh Ninh bị biểu tình không sao cả của Tống Phúc Truyền chọc cho giận run cả người, roi trong tay vung lên, như linh xà xuất động, thẳng tắp mà bắn về phía Tống Phúc Truyền.
Tống Phúc Truyền mày cũng không có nhăn một chút, ngồi ở trên ghế, thân mình hơi hơi thấp xuống, bàn tay to lật một cái, roi lại bị hắn nắm chặt chẽ trong tay.
"Ngươi buông tay ra!" Dương Thanh Ninh tức giận run rẩy cả người.
"Không buông thì như thế nào?" Tống Phúc Truyền nhàn nhạt nhướng mày, âm thanh ôn hoà hiền hậu, mang theo phập phồng nhàn nhạt.
"Ngươi dám ngỗ nghịch bổn quận chúa?" Khuôn mặt mỹ lệ của Dương Thanh Ninh cơ hồ co rút.
"Ngỗ nghịch?" Tống Phúc Truyền liếc xéo khuôn mặt của nàng một cái, nhàn nhạt cười nói, "Ngươi có biết hay không, hiện tại bộ dáng của ngươi thực xấu?"
"Hả?" Dương Thanh Ninh trừng nổi cả mắt: "Ngươi nói cái gì?" Trong không khí truyền ra âm thanh nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt nhỏ của nàng dữ tợn lên.
"Ta nói bộ dáng hiện tại của ngươi thực xấu! Một nữ nhân quan trọng nhất chính là rụt rè!" Tống Phúc Truyền bất đắc dĩ nói, đáng tiếc cho gương mặt không tồi này.
Dương Thanh Ninh càng tức giận hơn, nàng đột nhiên đỏ vành mắt lên, hai chân mềm nhũn suy sụp ngồi ở trên mặt đất lạnh băng, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống, thân mình bởi vì thương tâm, không ngừng run rẩy.
"Ngươi…… Thiệt hay giả vậy?" Tống Phúc Truyền ngẩn ra, biểu tình bình đạm trên mặt biến mất, hắn hồ nghi mà nhìn Dương Thanh Ninh công chúa một cái, trong lòng do dự tiến lên.
"Ta biết ta điêu ngoa, mạnh mẽ, cho nên ngươi không thích ta……Nhưng…" Nàng nâng đôi mắt lên, nơi đó có một tia trong suốt đang lóng lánh, "Nhưng ta thật sự thích ngươi, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, đã không có thuốc chữa mà thích ngươi…… Ngươi nói, thích một người thì có gì sai?"
"Ngươi thích ta?" Tống Phúc Truyền lập tức đỏ mặt lên, không nhịn được ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Ta thật sự xấu như vậy sao?" Dương Thanh Ninh vươn tay nhỏ, tựa như mèo con nức nở, nhẹ nhàng gục vào đầu vai hắn.
Tống Phúc Truyền ngẩn ra, lần đầu tiên tiếp cận cùng nữ nhân như thế làm hắn có chút không biết phải làm sao, hắn nghĩ nghĩ, gian nan mà mở miệng: "Ngươi vẫn là……"
"Ô ô, ngươi không từ hôn được không……" Dương Thanh Ninh khóc thút thít, đôi tay ôm trên vai Tống Phúc Truyền.
Thân mình Tống Phúc Truyền cứng đờ, khóe miệng nứt ra lại nứt ra, run lên lại run lên, cuối cùng kích động không nói thành câu: "Ngươi ngươi ngươi……"
Khuôn mặt nhỏ của Dương Thanh Ninh vừa chuyển, biểu tình bi thương trên mặt thoảng qua, nàng vươn hàm răng trắng tinh sắc nhọn, hướng về cổ Tống Phúc Truyền hung hăng cắn một ngụm.
"A!" Cổ truyền đến đau đớn, Tống Phúc Truyền không nhịn được một tay đẩy Dương Thanh Ninh ra, trên mặt tràn ngập không thể tưởng tượng.
Tuy rằng bị Tống Phúc Truyền đẩy ngã lảo đảo, Dương Thanh Ninh vẫn đắc ý dào dạt nâng khuôn mặt nhỏ thanh lệ lên: "Ai bảo ngươi khi dễ ta này, ta cắn chết ngươi!"