Tống Đoàn Viên thở phì phò, đã lâu không phản ứng lại. Xem ra ba lượng bạc này là không có khả năng lấy về được, Trần gia bên kia……
“Đi, cầm bộ quần áo này, được bao nhiêu tính bấy nhiêu, trước đưa cho Trần gia, dư lại ta lại nghĩ cách!” Tống Đoàn Viên cuối cùng nói.
Tống Phúc Tin còn muốn nói thêm, nhưng Tống Đoàn Viên đã cầm đế giày lên, Tống Phúc Tin chỉ đành đi cầm quần áo.
Hơn phân nửa lượng bạc chỉ còn 300 văn, làm tim Tống Phúc Tin đau đến co giật.
Cầm 300 văn này, Tống Đoàn Viên vẫn dặn dò Tống Phúc Tin một chút, “Lữ tiên sinh kia, con không cần lại cùng hắn tiếp xúc, nếu con không nghe, sách này cũng đừng đọc nữa, đi theo ta về nhà trồng trọt đi!”
Tống Phúc Tin không nhịn được lẩm bẩm một câu “Hiện giờ xiêm y không còn, dù cho con có đi, người ta cũng coi thường con……”
Tống Đoàn Viên chịu đựng tức giận, thấp giọng nói, “Bề ngoài đều là thứ yếu, quan trọng là bên trong, hơn nữa, đọc sách cũng không phải vì khảo cử nhân, khảo Trạng Nguyên, mà là làm con càng biết nhiều hơn, khi đối mặt với dụ hoặc, đối mặt với lựa chọn càng thong dong!”
Tống Phúc Tin nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên, “nương, nương thật là nương của con sao?”
Đừng nhìn nguyên chủ là lưu đày tới, nghe nói trước kia chính là tiểu thư thế gia, nhưng lại không biết nhiều chữ, chỉ biết làm bậy làm bạ.
Tống tú tài vốn là nhi tử của trưởng thôn, hơn nữa có thân phận tú tài, vốn là phú nhị đại tinh anh, nhưng lại bị nguyên chủ lừa tới tay, sau đó nguyên chủ quản Tống tú tài rất chặt, cho dù là cùng đại thẩm hàng xóm nói nhiều hai câu, nguyên chủ cũng có thể tới cửa làm ầm ĩ một trận, cho nên Tống tú tài cũng sợ nguyên chủ.
Hiện giờ, Tống Đoàn Viên thế nhưng lại nói ra một loạt đạo lý lớn, làm Tống Phúc Tin cảm thấy kinh dị.
Tống Đoàn Viên biết chính mình không thể nói thêm nữa, nếu còn nói tiếp sẽ bị lòi, cũng liền mệt mỏi vẫy vẫy tay, để Tống Phúc Tin trở về thư viện đọc sách.
Tống Đoàn Viên sợ Tống Phúc Tin lại vụng trộm đi đến yến hội của Lữ dâm tặc, ở bên ngoài thư viện thủ đến khi trời tối, mắt thấy xe bò sắp trở về thôn, sau đó mới rời đi đến cửa thị trấn ngồi xe bò về nhà.
Đây là lần đầu tiên Tống Đoàn Viên tiến đến thành trấn cổ đại, bởi vì sự tình Tống Phúc Tin, cũng không tranh thủ nhìn được một cái.
Thời điểm Tống Đoàn Viên về đến nhà đã là nửa đêm, Tống Phúc Quý và Tống Song Hỉ ở trong sân chờ, đông lạnh đến run rẩy.
“Sao không vào nhà?” Tống Đoàn Viên vào sân hỏi.
“Nương, chúng con chờ nương trở về ăn cơm!” Tống Song Hỉ vội nói, chạy nhanh cười cười múc cháo khoai lang đã nấu tốt ra, dọn chén đũa.
Nguyên chủ trước đây có quy củ, nàng chưa trở về ngồi xuống là không thể bắt đầu ăn cơm, nguyên chủ là lớn nhất!
Tống Đoàn Viên hỏi, “tẩu tử của con cũng chưa ăn sao?”
(*) Tẩu tử: chị dâu
Tống Song Hỉ gật đầu.
Sắc mặt Tống Đoàn Viên liền có chút khó coi.
Khi đồ ăn được mang lên, cháo có thể nhìn thấy bóng người, ba củ khoai lang, hai cái bánh bao trắng, một đĩa dưa muối nhỏ.
Tống Đoàn Viên đã đói bụng một ngày, bụng kêu thầm thì, nhưng ngẫm lại dáng người cuồn cuộn thịt này, vẫn chỉ ăn nửa miếng dưa.
“Hai người các con mỗi người một cái bánh bao trắng đi, dư lại một cái cho Phú Quý!” Hai cái bánh bao trắng, Tống Đoàn Viên không mở miệng tách ra, không ai dám ăn.
Tống Song Hỉ và Tống Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn nhau.
“Nương, con ăn khoai lang là được!” Vành mắt Tống Song Hỉ đen đen, xem ra mấy ngày nay ở Trần gia không thiếu chịu tra tấn.
“Bà nội, cháu để lại cho nương ăn!” Tống Tiếu Tiếu nhỏ giọng nói.
“Nương cháu ăn mì sợi, đánh cho nàng thêm quả trứng gà nữa. Nàng đang cho con bú, cần ăn nhiều để có sữa!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Song Hỉ ngơ ngẩn nhìn Tống Đoàn Viên.
Cho Vương Ngọc Lan ăn mì sợi? Tẩu tử này của nàng gả vào Tống gia đã ba năm, đừng nói mì sợi, dù là bánh bao cũng là tối hôm qua mới được ăn cái đầu tiên.