“Sư huynh, không dạy bắt mạch nữa sao?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Hách Ly Cung tức giận: “Không phải ngươi đã biết sao, lợi hại như vậy, còn kiểm tra ra thận ta không tốt!”
Tống Đoàn Viên không nhịn được cười khổ: “Ta nói bừa, ngươi có biết không hả?”
Hách Ly Cung sau đó mới ngồi xuống.
Tống Đoàn Viên cảm thấy Hách Ly Cung này có đôi khi thật sự giống một đứa trẻ.
Hách lão nhân đi đưa dược cho Trình Vương, vừa lúc gặp Kỷ Trường An.
Hách lão nhân nhàn nhạt gật gật đầu.
Kỷ Trường An đi qua, nghĩ nghĩ, lại ngoái đầu nhìn hắn hỏi: “Hách thần y nếu tính toán thu nhận đồ đệ, ta giới thiệu một người có thiên phú cho Hách thần y, được không?”
Hách lão nhân ngoái đầu lại nhìn Kỷ Trường An: “Như thế nào, Kỷ công tử cũng mơ ước một thân y thuật này của ta sao?”
Kỷ Trường An cười nói: “Đương nhiên, y thuật của Hách thần y, có ai mà không mơ ước?”
Hách lão nhân hừ lạnh một tiếng: “Không cần, đồ đệ kia của ta khá tốt, tuy rằng hiện tại mới đi theo Cung nhi học bắt mạch, nhưng thắng ở thiên tư thông minh, học một năm bằng ba năm của người khác!”
“Đi theo Hách Ly Cung học bắt mạch?” Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại.
“Ngươi cũng không nên coi khinh việc bắt mạch này, đại phu ở thị trấn không có mấy người chân chính học được tinh hoa!” Hách lão nhân không có nghe ra được trọng điểm mà Kỷ Trường An để ý tới, còn ngạo kiều nhướng mày, “Hách Ly Cung cái khác không tinh, nhưng bắt mạch lại được chân truyền của ta, dạy cho nàng không tồi!”
Hách lão nhân nói xong, xoay người cầm dược rời đi.
Kỷ Trường An do dự một chút, bước nhanh ra khỏi tòa nhà Trình Vương.
“Ngươi cảm thụ một chút, mạch phân chia thành ba vị trí ‘phù, trung, trầm’, chính là vị trí trước khu, trung khu và thâm khu, ngươi phải dùng tâm đi cảm thụ khí thế của mạch, quy luật biến hóa của mạch. Tức là, chúng ta bắt mạch đều phải bắt cả hai tay, trái phải đều phải kiểm tra, hai tay, lấy hơi thở của chính mình đi cân nhắc số mạch, thám thính hư thật……”
Bốn ngón tay trên hai tay của Hách Ly Cung đều đặt ở trên mạch đập của Tống Đoàn Viên, một bên nói, một bên cho Tống Đoàn Viên cảm thụ.
“Ta tới thử xem!” Tống Đoàn Viên trở tay bắt lấy tay hắn, đột nhiên cảm giác được một cổ tầm mắt từ bên cạnh bắn lại đây, nàng ngước mắt, liền thấy được Kỷ Trường An đứng thẳng cách đó không xa.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, sao lại là hắn? Đòi nợ còn đòi tới Hách lão bên này?
“Kỷ công tử, có việc gì không?” Hách Ly Cung ngước mắt hỏi.
“Ta tới lấy dược mà Hách thần y chuẩn bị cho ta!” Kỷ Trường An nói, lại phảng phất giống như giải thích, “Vừa lúc đi ngang qua, liền chính mình tiến vào lấy!”
Hách Ly Cung lên tiếng, đi lấy thuốc cho Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An nghênh ngang tiến lên, đi đến trước bàn, ngồi xuống đối diện với Tống Đoàn Viên.
“Mẫu đơn vương tính toán bồi thường như thế nào? Ta chỉ cho ngươi ba ngày, nếu ngươi không lấy ra được ba cây mẫu đơn vương, ta cũng chỉ có thể cáo quan!” Kỷ Trường An nhàn nhạt nói.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, “Ngươi gấp cái gì, không phải mới ngày đầu tiên sao!”
Kỷ Trường An nhàn nhạt cười cười: “Được, ta chờ!”
Hách Ly Cung cầm dược tới, Kỷ Trường An lấy dược rời đi.
Tống Đoàn Viên nhìn bóng dáng Kỷ Trường An hận đến ngứa răng, thật là oan gia!
“Sư huynh, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi có biết mẫu đơn vương không?” Tống Đoàn Viên một bên bắt mạch của chính mình một bên hỏi.
“Mẫu đơn vương? Tựa hồ đã nghe nói qua ở nơi nào đó, ngươi không phải là nói ba cây mẫu đơn vương trong nhà Kỷ Trường An chứ?” Hách Ly Cung lập tức nhảy dựng lên.