Tống Đoàn Viên lập tức nói: “Ngưu đại bá, hẳn tám lượng bạc, ta đi nơi nào tìm được chứ, không mua nổi!”
Ngưu đại bá có chút thất vọng, thở dài, “Vậy ta sẽ bảo hắn hỏi người khác một chút!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên gật đầu xong, rõ ràng nhìn thấy tất cả hương thân đều thả lỏng, lại bắt đầu buôn chuyện với nhau.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, tài không lộ ra ngoài, xem ra về sau nàng vẫn nên điệu thấp mới tốt.
Ở cửa thị trấn, Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, nói với Ngưu đại bá: “Nếu bằng hữu kia của ngươi không có tìm được người mua thích hợp, ngươi lại nói cùng ta, nói không chừng đến khi đó ta lại có tiền!”
Ngưu đại bá chạy nhanh đáp lời.
Tống Đoàn Viên cáo từ, đi tòa nhà, chưa đi đến cửa nhà chính mình, do dự một chút, đứng ở trước cửa Kỷ gia.
Đại Sơn mang theo Tống Đoàn Viên tới trong đại sảnh, bảo Tống Đoàn Viên chờ, hắn đi mời Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An chậm rì rì tiến đến, ngồi ở chủ vị liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái: “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Không phải còn một ngày nữa sao?”
Tống Đoàn Viên nhàn nhạt nói: “Dù sao toàn bộ trấn Thanh Sơn cũng không tìm thấy mẫu đơn vương, sớm một ngày hay muộn một ngày lại có quan hệ gì?”
Kỷ Trường An gật gật đầu: “Ngươi nhưng thật ra thức thời! Nói đi, hiện tại ngươi tính toán bồi thường mẫu đơn vương của ta như thế nào?”
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn về phía Kỷ Trường An: “Tường viện đổ làm hỏng mẫu đơn vương, ta cũng không cố ý, nhưng mẫu đơn vương của ngươi cũng quá đắt, ta cũng thật sự không bồi thường nổi, như vậy đi, đây là khế nhà lúc trước ngươi bán cho ta, còn có toàn bộ tích tụ của ta, ba mươi lượng bạc, nếu ngươi nguyện ý, ngươi liền cầm lấy, nếu không muốn, ngươi liền bẩm báo nha môn đi, việc một mình ta làm một mình ta chịu, chỉ cần không liên lụy đến Phúc Tin nhà ta thi khoa cử là được!”
Kỷ Trường An nhìn Tống Đoàn Viên: “Mếu ngươi đi vào nhà giam, Tống Phúc Tin còn có thể tham gia khoa cử sao?”
Tống Đoàn Viên nhíu mày: “Ngươi đây là có ý gì, chẳng lẽ muốn bức chết ta sao?”
“Cũng không cần ngươi chết, ngày ấy ngươi làm canh cá hương vị không tồi, ta thực thích uống, về sau ngươi ba ngày một lần, đến nhà ta làm canh cá cho ta, ngày thường nếu là tới thị trấn, cũng tới làm cho ta một bữa cơm. Về phần làm món gì, đồ trong phòng bếp có, ngươi có thể quyết định, trong vòng một năm, ngươi thấy thế nào?”
Thân mình Đại Sơn nhoáng lên, hoá ra nữ đầu bếp mới là Tống đại nương!
Tống Đoàn Viên sửng sốt, hỏi: “Nhà ngươi còn chưa có tuyển được đầu bếp sao?”
Kỷ Trường An gật gật đầu: "Miệng ta quá kén ăn, tuyển được mấy người đều không hài lòng!”
“Là ngươi quá keo kiệt quá tính kế, không chịu ra giá cao đi? Ta cũng không tin trấn Thanh Sơn lớn như vậy, không có một người nấu cơm phù hợp khẩu vị của ngươi!” Tống Đoàn Viên nhíu mày.
“Có, ngươi!” Kỷ Trường An ngước mắt, đột nhiên nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên, ánh mắt kia vừa sâu vừa đen, giống như muốn hút Tống Đoàn Viên vào trong đó.
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, không biết vì sao, trong lòng thế nhưng cảm thấy căng thẳng, nàng tựa hồ có chút không dám đối diện cùng đôi mắt Kỷ Trường An, chạy nhanh dịch tầm mắt đi.
“Được, ta đáp ứng ngươi!” Tống Đoàn Viên nói, lại nhìn nhìn khế nhà và bạc trên bàn, “Vậy mấy đồ này……”
“Ta không cần, miễn cho có người nói ta là gian thương keo kiệt tính kế!” Kỷ Trường An hừ lạnh một tiếng.
Tống Đoàn Viên xấu hổ cười cười, chạy nhanh cất khế nhà và bạc trở lại trong ống tay áo.
Tống Đoàn Viên lập tức đi về phía phòng bếp Kỷ gia, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ăn ăn ăn, ngươi sẽ không sợ ta hạ độc ngươi chắc?”
Đại Sơn cách đó không xa nghe được, chạy nhanh nhìn về phía Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An cười cười, trong nụ cười có ôn nhu nói không nên lời: “Không sợ!”