Cách đó không xa, Kỷ Trường An nhìn Tống Đoàn Viên cầm theo một bao đồ từ tiệm thịt lợn ra tới, sau đó ngồi lên xe ngựa, nói nói cười cười cùng Hách Ly Cung đánh xe đi xa.
Kỷ Trường An không nhịn được nhíu mày.
Người khác không hiểu, nhưng Hách Ly Cung hắn lại quen thuộc, tính tình ngạo kiều kia của Hách Ly Cung đã khi nào chịu làm phu xe ngựa cho người khác?
“Công tử, tiểu nhân hỏi gia đinh trong Hách phủ, tựa hồ là Tống gia có người bị bệnh, Tống Đoàn Viên tới mời Hách thần y, Hách thần y hôm nay phải đi tái khám cho Trình Vương, liền sai Hách công tử đi thay!” Đại Sơn thở hồng hộc tiến đến bẩm báo.
“Đã biết!” Kỷ Trường An nhàn nhạt nói, nghĩ nghĩ, “Chúng ta tựa hồ cũng đã lâu chưa có xuống nông thôn thu mua đồ!”
Đại Sơn sửng sốt một chút, vội nói: “Công tử, đồ công tử muốn đã tìm được rồi, còn đi xuống nông thôn làm gì? Ở nông thôn có thể có thứ tốt gì chứ? Đống đồ rách nát lần trước công tử thu mua vẫn còn đang để trong nhà kho, chiếm diện tích!”
Kỷ Trường An lạnh lùng liếc mắt nhìn Đại Sơn một cái.
Đại Sơn chạy nhanh cười nói: “Cũng đúng, không như vậy, người ta sẽ không cho rằng công tử ngốc nghếch lắm tiền, sẽ không đem đồ đến, không phải sao!”
Đại Sơn nói, nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay Kỷ Trường An, “Công tử, thứ này đã tìm được, nhưng người lại không có xuất hiện!”
Kỷ Trường An nhàn nhạt nói: “Sẽ xuất hiện!”
Đại Sơn chỉ có thể gật đầu.
“Đi thôi, hôm nay đến nông thôn đi dạo!” Kỷ Trường An lắc lắc ống tay áo, nghênh ngang mà đi.
Đại Sơn chỉ có thể thở dài, đuổi theo.
Tống Đoàn Viên ở trên xe ôn tập kỹ thuật bắt mạch, gặp được cái gì không hiểu sẽ hỏi, dọc theo đường đi thời gian cũng không có lãng phí.
Thời điểm về đến nhà đã là giữa trưa, Tống Phúc Quý bởi vì sự tình trong nhà cũng không có đi thị trấn, mà nhờ Ngưu đại bá hỗ trợ xin nghỉ.
Đứa nhỏ không có sữa, vẫn luôn khóc, Tống Song Hỉ lại bị bệnh, không xuống được giường, cho nên Tống Tiếu Tiếu phải nhóm lửa nấu cơm.
Tống Tiếu Tiếu chỉ biết nấu khoai lang.
Tống Đoàn Viên vào sân, nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng có chút khó chịu, chạy nhanh bảo Hách Ly Cung đi nhìn Tống Song Hỉ, nàng đi xử lý móng lợn, băm thành miếng lớn, cho vào hầm.
Tống Tiếu Tiếu canh lửa, Tống Đoàn Viên sau đó mới rảnh rỗi đi vào xem Tống Song Hỉ.
Hách Ly Cung đang viết phương thuốc.
Tinh thần Tống Song Hỉ thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, thấy Tống Đoàn Viên tiến vào còn hô một tiếng nương.
“Như thế nào?” Tống Đoàn Viên hỏi.
“Không có chuyện gì lớn, cái gáy có hơi chút ứ huyết, ta nhìn phương thuốc của ngươi đêm qua, đã đúng bệnh, uống tiếp hai vị dược hóa ứ an thần là được, phải tránh hoạt động mạnh, trước tiên cứ nằm ở trên giường mấy ngày!” Hách Ly Cung nói.
Chấn động não là cấm kỵ, Tống Đoàn Viên cũng biết đến, hiện giờ nghe Hách Ly Cung nói không nghiêm trọng, nàng cũng liền thở phào nhẹ nhõm.
Không nghiêm trọng là tốt, dư lại nàng đều có thể trị!
“Thịt kho tàu gân chân thú đã nấu xong chưa?” Hách Ly Cung hỏi.
“Sắp xong rồi!” Tống Đoàn Viên cười nói, “Ngươi trước kê dược đi, ta đi đun dược!”
“Việc nấu dược để ta, ta hiện tại rất đói bụng, muốn ăn cơm!” Hách Ly Cung trầm giọng nói.
Tống Đoàn Viên lập tức liền hiểu, chạy nhanh đi xem nồi.
Móng lợn không dễ nấu mềm, Tống Đoàn Viên chỉ đành bỏ thêm củi lửa, hầm tầm ba mươi phút, cũng liền không sai biệt lắm, chia làm hai nồi, một nồi thêm cỏ thông sữa lại hầm tiếp, một nồi khác thêm tương và đường để kho tàu.
Lúc này, bởi vì có tương và đường tô màu, móng lợn nhìn lên đỏ rực bóng loáng, làm người nhìn đã muốn ăn.
Sợ quá ngán, Tống Đoàn Viên lại bỏ thêm một ít hành lá, thoạt nhìn phá lệ ngon.
Hai loại đều đã nấu xong, Tống Đoàn Viên đưa phần xuống sữa đến cho Vương Ngọc Lan.
Nhìn chỗ móng lợn kia, Vương Ngọc Lan chột dạ liếc Tống Đoàn Viên một cái: “Nương, không ít tiền đi?”