Sư muội…… Kỷ Trường An thật sự cảm thấy đây chính là xưng hô chói tai nhất thế gian này!
Hách Ly Cung gắp một miếng đặt vào trong miệng, móng lợn hầm mềm vào trong miệng là tan, hơn nữa tương và đường làm dậy thêm hương vị rất nhiều.
“Ngon!” Hách Ly Cung mở to hai mắt nhìn.
Lần trước hắn chỉ là ở Tống gia ăn chút bánh bột ngô quả du, đến bây giờ vẫn còn nhớ tới hương vị kia, hiện giờ 'thịt kho tàu gân chân thú' này càng làm hắn cảm thấy mới mẻ.
Hắn đi theo Hách lão nhân, vào nam ra bắc ngần ấy năm, đồ ăn ngon gì mà chưa từng ăn qua, chưa từng thấy qua, lại không có nghĩ đến thế nhưng bị thuyết phục bởi trù nghệ của một nữ nhân ở nông thôn.
Hách Ly Cung một bên ăn một bên nói: “Thật sự rất ngon, sư muội, về sau ngươi học y cùng cha ta, thuận tiện làm cơm cho nhà ta đi? Cha ta thích ăn nhất, ngươi dỗ cha ta cao hứng, cha ta khẳng định sẽ đem hết tuyệt kỹ áp đáy hòm ra dạy cho ngươi!”
Kỷ Trường An lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên một cái.
Tống Đoàn Viên hoàn toàn không sợ ánh mắt Kỷ Trường An, cười nói: “Được!”
Kỷ Trường An nắm chặt ngón tay.
Nữ nhân sáng ba chiều bốn này!
Hách Ly Cung vùi đầu ăn, tựa hồ một chút đều không nghĩ lưu lại cho Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An bất chấp giận dỗi, chạy nhanh hạ đũa, hai người đồng thời nhìn trúng một miếng có chứa xương sụn, hai đôi đũa ở trong chén giằng co, ngươi tới ta đi, đằng đằng sát khí, không chút nào nhường nhịn.
Tống Đoàn Viên nhìn mà đau đầu, một chén lớn như vậy, một hai phải đoạt với nhau sao?
Tống Đoàn Viên lười đi để ý bọn họ, về phòng mang theo bọn nhỏ ăn cơm.
Tống Tiếu Tiếu bưng chén ngồi trên ngạch cửa ăn, một bên ăn một bên nhìn hai người lớn ở trong sân tranh đoạt đồ ăn, giống như xem xiếc khỉ.
Thím Gì không nhịn được thăm dò nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái liền thấy trong sân Tống gia thế nhưng có hai nam nhân ăn mặc hoa lệ lại đẹp, tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
“Tống đại nương, có khách quý tới sao?” Thím Gì sửa sang lại tóc một chút, ghé vào đầu tường hỏi.
Tống Đoàn Viên từ trong phòng ra tới, bất đắc dĩ mà chỉ vào Hách Ly Cung nói: “Đây là biểu đệ của ta, ngươi trước đó đã gặp qua, vị này……”
Tống Đoàn Viên đang nghĩ ngợi nên bịa đặt thân phận cho Kỷ Trường An như thế nào, thím Gì thế nhưng nhận ra Kỷ Trường An.
“Đây không phải Kỷ công tử thu mua tạp hoá sao, ngài cũng là thân thích của Tống đại nương sao?” thím Gì nhiệt tình hỏi.
“Không đúng không đúng, vị Kỷ công tử này không phải thân thích của ta, chỉ là đến nông thôn thu mua đồ, không có chỗ ăn cơm, nên đến chỗ ta ăn một bữa, có trả tiền!” Tống Đoàn Viên vội nói.
Bàn tay gắp thịt của Kỷ Trường An có chút run rẩy.
Đồng dạng là người, Hách Ly Cung chính là biểu đệ thân mật, hắn là người dưng tới cửa mua cơm?
“Tống đại nương trước kia không chịu nấu cơm, một khi bắt đầu nấu cơm, tay nghề đích xác tốt, láng giềng chúng ta mỗi ngày ngửi mùi thơm như vậy, đến khi ăn cơm nhà mình liền thấy không ngon nữa!” Thím Gì cười nói, đôi mắt dừng ở trên móng lợn, “Ăn thịt sao? Ăn thịt tốt!”
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ, chỉ đành sai Tiếu Tiếu bưng một chén nhỏ đưa cho thím Gì.
Thím Gì nhận lấy, sau đó mới cười tủm tỉm tự động biến mất.
Hách Ly Cung kẹp thịt đợi một hồi lâu, rốt cuộc cũng chờ được thím Gì biến mất, sau đó mới bất đắc dĩ mà lắc đầu nói: “Thú vị, thú vị, ở nông thôn thật thú vị!”
Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại: “Sao ta không thấy vậy!”
Hắn đã từng nhìn nàng ở trong căn nhà đổ nát này dạy con cái, nhưng lại không tìm thấy cơ hội tới gần nàng, hiện giờ rốt cuộc cũng có cơ hội, hắn nhất định phải mang theo nàng rời khỏi nơi này!
“Vậy sao Kỷ công tử còn chạy tới nông thôn?” Hách Ly Cung nói, “Cũng không biết ở nông thôn này rốt cuộc có cái gì tốt làm Kỷ công tử nhớ thương như vậy, trước đây, mỗi năm Kỷ công tử không phải đều sẽ tới đây vài lần sao?”