“Cái gì tiền cơm với chả không tiền cơm, Chu trưởng quán đã phân phó, Song Hỉ và ngươi ở hậu viện, ta phụ trách ẩm thực hàng ngày của các ngươi, là việc ta nên làm!” Trương mụ mụ trả lại tiền cho Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên đâu chịu thu hồi lại, nàng mới đến tự nhiên muốn kết giao, lại lần nữa nói, “Vậy thỉnh Trương mụ mụ về sau mua chút điểm tâm của Thiên Thành cho đứa nhỏ này, ta ở phía trước vội, lại mới đến, sợ là không rảnh lo cho nàng.”
Trương mụ mụ biết ý của Tống Đoàn Viên, liền cười tủm tỉm nhận lấy: “Được, vậy ta liền nhận lấy, về sau đi ra ngoài mua đồ, ta sẽ lưu tâm một chút!”
Tống Đoàn Viên nói cảm ơn.
Lúc này có nam nhân hơn ba mươi tuổi ra tới, liếc mắt nhìn Tống Song Hỉ một cái, hỏi: “Sớm như vậy đã tới? Cháu đã ăn sáng chưa?”
Tống Song Hỉ vội vàng gật đầu, lại nói với Tống Đoàn Viên: “Nương, thúc ấy chính người mà con đã nói!”
Trương mụ mụ vội nói: “Vị này chính là nam nhân của ta, hai phu thê chúng ta đi theo Chu trưởng quán đã mười mấy năm.”
Tống Đoàn Viên sau đó mới yên tâm, hỏi Trương dược sư sự tình Tống Song Hỉ tiến đến hỗ trợ bào chế dược.
“Nàng biết làm ba đậu sương, làm cũng không tệ lắm, nếu không có việc gì, có thể tới hỗ trợ!” Trương dược sư liếc mắt nhìn Tống Song Hỉ một cái, “Đi theo làm trợ thủ cho vợ ta!”
Tống Đoàn Viên tự nhiên nguyện ý, lại lần nữa nói lời cảm tạ.
Phòng bào chế dược của đại y quán, Tống Đoàn Viên cũng muốn nhìn một cái xem là bộ dáng gì, vì thế nhân cơ hội đưa Tống Song Hỉ đi vào tham quan một chút.
Thiên An Các là y quán lớn nhất Thiên Thành, phối trí của phòng bào chế dược cũng là cấp bậc cao nhất, không chế tác dược đơn lẻ, đại bộ phận là làm đơn thuốc.
Ba đậu sương là bởi vì gần đây thiếu hàng hóa, cho nên mới chính mình chế tác.
Tống Đoàn Viên nhìn trong chốc lát, sợ chậm trễ sự tình phía trước, cũng liền cáo từ, phân phó Song Hỉ nhất định phải nghe lời Trương mụ mụ, giữa trưa rảnh rỗi sẽ đến nhìn nàng.
Tống Song Hỉ vội vàng đáp lời, đưa Tống Đoàn Viên đi ra cửa.
Tống Đoàn Viên sờ sờ bả vai gầy của Tống Song Hỉ nói: “Con rốt cuộc đã lớn, chính mình phải bảo hộ chính mình!”
Tống Song Hỉ hay làm ác mộng, tự nhiên biết ý tứ của Tống Đoàn Viên, nàng gật gật đầu: “Con đi theo Trương mụ mụ.”
Tống Đoàn Viên thấy Tống Song Hỉ đã hiểu, cũng liền vui mừng gật gật đầu, xoay người rời đi.
Tống Song Hỉ do dự một chút, tiến lên tiếp nhận cái chổi trong tay Trương mụ mụ, cùng nàng nói chuyện, lát sau liền đi theo nàng bào chế dược.
Tống Đoàn Viên và Tống Song Hỉ ở Thiên An Các rất nhanh đã vượt qua bảy, tám ngày.
Khi Tống Đoàn Viên vào thành, đã viết một phong thơ nhờ Hách lão nhân nghĩ biện pháp gửi đến cho Tống Phúc Tin, sợ Tống Phúc Tin lo lắng.
Hiện giờ, đã rời khỏi trấn Thanh Sơn hơn nửa tháng, nghĩ đến nhà mới hẳn là cũng đã xây xong.
Hôm nay, Tống Đoàn Viên từ mặt trước trở về, liền thấy Tống Song Hỉ ngồi trên ngạch cửa phát ngốc.
“Làm sao vậy?” Tống Đoàn Viên tiến lên hỏi, sợ Tống Song Hỉ đã phải chịu ủy khuất gì.
“Không có việc gì, nương, chỉ là thời tiết quá nóng, bên ngoài mát mẻ hơn!” Tống Song Hỉ vội nói.
Tống Đoàn Viên cũng ngồi xuống, dựa gần Tống Song Hỉ, “Có phải con nhớ nhà hay không?”
Tống Song Hỉ không có phủ nhận.
Tống Đoàn Viên cầm tay nàng: “Con lần đầu rời xa nhà, tự nhiên sẽ nhớ nhà. Nhưng con người đều sẽ trưởng thành, sẽ có lúc phải rời khỏi gia đình đi đến nơi thích hợp cho con sinh tồn, phát triển, nhớ tới gia đình, đáy lòng sẽ mềm mại, nhưng nếu không đặt xuống, sẽ không thể tiến về phía trước được.”