“Tỷ, có phải cảm giác mọi người đều thay đổi hay không?” Tống Song Hỉ nhìn biểu tình Tống Đại Cát, không nhịn được che miệng cười nói.
Tống Đại Cát xoay người, nhìn sắc mặt hồng nhuận, khí sắc thoải mái thanh tân của Tống Song Hỉ: “Muội cũng thay đổi, vừa rồi muội thế nhưng dám dẫm tay Vương đại nương……”
“Hừ, ai bảo con trai nàng đẩy ngã muội, muội nhớ đã lâu!” Tống Song Hỉ nhíu mày, “Từ sau lúc kia, muội luôn làm ác mộng, rất dọa người, gần đây mới không mơ thấy nữa. Hiện giờ nàng ta còn muốn muội gả cho người con trai què kia của nàng ta, quả thực nằm mơ!”
Tống Đại Cát sửng sốt: “Đại ca Vương gia bị què?”
Tống Đại Cát nhớ rõ trước kia nàng đã từng gặp qua Vương Vạn Lâm một lần, hắn một thân áo dài, sách không rời tay, đó là ngày đưa thân, hắn tùy thời móc ra một quyển sách đọc, lúc ấy nàng còn thập phần sùng bái Vương Vạn Lâm, cảm thấy hắn đọc sách nhất định rất lợi hại.
“Hắn đi quan hệ được một vị trí thí sinh tăng cường, vốn dĩ sang năm sẽ thi cử nhân cùng nhị ca, kết quả lại bị mất đi, hắn nhất thời không chịu nổi thắt cổ tự sát, nhưng xà nhà bị gãy, ngã gãy chân, tuy rằng nương chúng ta đã chữa cho hắn, nhưng đi đường khẳng định vẫn thọt!” Tống Song Hỉ khịt mũi coi thường, “Tỷ là không thấy bộ dáng vênh váo tự đắc lúc trước khi hắn vừa mới được vị trí thí sinh tăng cường đi tới nhà ta, tấm tắc!”
Tống Đại Cát sửng sốt một chút, quang cảnh hơn hai năm, tựa hồ thay đổi rất nhiều, nương nàng còn biết xem bệnh?
“Dược liệu trong sân là……” Tống Đại Cát thấp giọng hỏi.
“Tỷ, tỷ trở về vừa lúc, tỷ có thể cùng muội làm dược, nương dạy chúng ta, dược liệu làm tốt có thể cầm đi bán cho Bình Thản đường ở thị trấn, qua mấy ngày nữa còn sẽ trồng dược liệu, đại ca mướn người khai khẩn 50 mẫu đất hoang, qua một đoạn thời gian nữa sẽ bắt đầu trồng dược liệu!” Tống Song Hỉ nói, “Tiền chúng ta làm việc kiếm được, nương đều không cần, đều cho chúng ta, muội nói cho tỷ, muội tích cóp được rất nhiều tiền!”
Tống Song Hỉ ghé vào bên tai Tống Đại Cát, thấp giọng nói một con số, đầy mặt đắc ý, “Lợi hại không?”
Trong mắt Tống Đại Cát tràn ngập hâm mộ, “Lợi hại!”
“Tỷ so với muội thông minh hơn, học dược khẳng định còn nhanh hơn so với muội, hiện giờ tỷ đã hòa li với người Cẩu gia kia, vậy ở nhà cùng muội đi!” Tống Song Hỉ vui mừng nói.
Ánh mắt Tống Đại Cát run rẩy một chút, nàng tổng cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, nhanh đến mức làm nàng cảm thấy như là đang nằm mơ.
Thật sự có thể hạnh phúc như vậy sao?
Chốc lát sau, trong phòng bếp liền bay ra mùi hương.
“Ai nha, tỷ nhìn xem, muội chỉ nói chuyện cùng tỷ, đã quên giúp đỡ tẩu tử nấu cơm!” Tống Song Hỉ vội vàng lôi kéo Tống Đại Cát đi ra ngoài, “Đêm nay ăn bánh rán nhân hẹ, cũng là món nương phát minh ra, ăn rất ngon!”
Tống Đại Cát bị Tống Song Hỉ kéo đến phòng bếp.
Tống Đoàn Viên đang cán bột bánh, Vương Ngọc Lan nhóm lửa, ở trên ván sắt, một đám trông tựa như sủi cảo toả nhiệt khí, ngẫu nhiên từ bên cạnh chảy ra ít nước luộc, đọng ở trên ván sắt kia.
Tống Tiếu Tiếu ngồi trên ngạch cửa, một bên đẩy em bé trong nôi, một bên gặm bánh rán nhân hẹ mới ra nồi, có hơi chút nóng, còn chu cái miệng nhỏ lên thổi phù phù.
Em bé mắt trông mong nhìn Tống Tiếu Tiếu, đều phải thèm khóc.
“Tới vừa lúc, mỗi người lấy một cái ra ăn đi, nhớ cẩn thận kẻo nóng!” Tống Đoàn Viên vừa nói, vừa đặt hai cái bánh rán nhân hẹ mới chín lên đĩa, bảo Tống Song Hỉ mang đi.
“Nương, không cần chúng con hỗ trợ sao?” Tống Đại Cát hỏi.
“Phòng bếp nhỏ như vậy, sao chứa được nhiều người, các con đứng sang một bên ăn đi!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Đại Cát còn có chút không thích ứng kịp, đã bị Tống Song Hỉ kéo đi.
Hai người ngồi xổm trong sân ăn bánh, một bên ăn một bên cười, thời gian hạnh phúc chưa từng có qua.