Tống Đoàn Viên nhíu mày, Kỷ Trường An còn kén ăn như vậy sao? Trước nàng nấu món gì cũng ăn!
Gà hầm xong, Tống Đoàn Viên vẫn bưng qua.
Kỷ Trường An uống dược xong nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn lên tiếng, liền thấy Tống Đoàn Viên bưng chung hầm tiến vào.
Kỷ Trường An ngồi thẳng thân mình, ánh mắt có một tia chờ mong.
Mùi hương thực nồng đậm.
Tống Đoàn Viên múc canh gà ra, mặt trên còn thả mấy miếng gà.
“Canh gì mà thơm như vậy?” Kỷ Trường An không nhịn được hỏi.
“Canh gà!” Tống Đoàn Viên nói, “Ta còn bỏ thêm một chút dược liệu, có chỗ lợi cho thân thể ngươi!”
Canh gà…… khóe môi Kỷ Trường An run rẩy một chút.
“Phòng bếp không có nói cho ngươi, ta không ăn gà sao?” Kỷ Trường An thấp giọng hỏi.
“Nói, nhưng hiện tại thân mình ngươi suy yếu, phải ăn loại này!” Tống Đoàn Viên bưng canh gà đến trước mặt Kỷ Trường An, “Trừ phi ngươi bị dị ứng canh gà!”
Dị ứng là có ý gì, Kỷ Trường An không biết, nhưng canh gà này, hắn còn chẳng muốn nhìn.
“Bưng xuống đi!” Kỷ Trường An thấp giọng nói, quay đầu đi.
“Ngươi nếm thử đi!” Tống Đoàn Viên ngửi hương vị, thật sự rất thơm, lại còn có bỏ thêm cẩu kỷ, táo đỏ, thật sự tốt cho thân thể của hắn.
“Ta không ăn, ngươi cầm đi!” Kỷ Trường An bướng bỉnh lên.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, Kỷ Trường An thật sự không ăn gà?
“Ọc ọc!” Bụng Kỷ Trường An kêu lên.
Kỷ Trường An rất đói bụng, nhưng gà kia thật sự ăn không vô.
“Không ăn thì thôi, ta nấu mì sợi cho ngươi vậy!” Tống Đoàn Viên nhíu mày, người này thật là khó hầu hạ.
Tống Đoàn Viên bưng canh gà đi ra ngoài.
Lúc này Đại Sơn đã trở lại, trên mặt mang theo tươi cười.
“Tống đại nương, sự tình nữ học đều đã giải quyết xong, con dâu và cháu gái của ngươi đều đang dùng bữa ở phía trước!” Đại Sơn cười nói, cúi đầu nhìn canh gà một cái, “Ngươi đây là……”
“Nấu canh gà cho công tử các ngươi, đáng tiếc hắn không ăn. Nhưng canh gà này có dinh dưỡng, thật sự có chỗ lợi đối với miệng vết thương của công tử các ngươi!” Tống Đoàn Viên nhìn mặt trời, “Đã đến giờ này, một nồi canh cá, một nồi canh gà, đều trở thành vô dụng!”
Đại Sơn do dự một chút nói: “Tống đại nương, công tử nhà chúng ta khi còn nhỏ đã từng bị gà đuổi, đặc biệt sợ mỏ nhọn, cho nên liền không muốn ăn!”
Thì ra là thế!
Tống Đoàn Viên lại lần nữa làm một chén mì bưng vào cho Kỷ Trường An.
Có lẽ là quá đói bụng, Kỷ Trường An vội vàng ăn lên, vừa vào miệng, sợi mì mượt mà, mùi hương nồng đậm, thế nhưng ăn đặc biệt ngon, hương vị chưa từng có hưởng qua.
Kỷ Trường An không nhịn được ăn hết một chén, cuối cùng ngay cả nước dùng cũng uống sạch sẽ.
“Mì sợi này nấu như thế nào vậy?” Kỷ Trường An hỏi.
“Như thế nào, Kỷ công tử muốn cướp việc của ta sao?” Tống Đoàn Viên cười hì hì thu dọn chén đũa.
“Cũng không phải, chỉ là muốn buổi tối tiếp tục ăn!” Kỷ Trường An nói.
“Buổi tối ta lại làm món khác cho ngươi!” Tống Đoàn Viên nói.
Kỷ Trường An sửng sốt một chút: “Buổi tối ngươi còn tới?”
“Miệng vết thương của ngươi sinh mủ rất lợi hại, ta sợ buổi tối ngươi sẽ nóng lên, cho nên vì tên tuổi danh y của ta, ta vẫn nên trông ngươi một chút!”
“Trông ta?” Kỷ Trường An sửng sốt một chút, hắn nhìn nhìn phòng ngủ của chính mình, “Ý của ngươi là, buổi tối ngươi sẽ ở lại nơi này?”
“Đúng vậy!” Tống Đoàn Viên nói, “buổi tối ngươi đừng đóng cửa, ta tùy thời lại đây liếc mắt nhìn một cái!”
Kỷ Trường An có chút xa lạ, buổi tối hắn ngủ rồi, Tống Đoàn Viên còn muốn tiến đến, vậy bộ dáng khi hắn ngủ không phải sẽ bị nàng nhìn thấy hết sao…