Tống Đoàn Viên lại nhìn về phía Tống Song Hỉ.
Tống Song Hỉ do dự một chút nói: “Nương, con muốn lưu lại trong nhà trồng dược, bào chế dược!”
Tống Đoàn Viên gật đầu, Tống Song Hỉ xem như nói ra minh xác mong muốn của nàng, nàng là một đứa trẻ có chủ kiến.
“Nương, nếu đại nhân thành phủ đã nói ra, từ phía lão nhị suy xét, chúng ta hẳn nên đi……” Tống Phúc Quý nói.
Tống Phúc Quý vẫn là người như vậy, cái gì cũng suy nghĩ cho Tống Phúc Tin.
Tống Đoàn Viên nói: “Không có lão nhị và Phúc Truyền ở đây, hỏi các con những việc này, chính là muốn các con nói ra ý tưởng chân thật của chính mình!”
Tống Song Hỉ cắn môi: “Dù sao con cũng không nghĩ đi thành phủ, ít nhất hiện tại cũng không muốn đi!”
Tống Song Hỉ không muốn đi làm hạ nhân, làm nha hoàn cho gia đình giàu có!
Tống Đại Cát có chút hâm mộ mà nhìn Tống Song Hỉ, nàng cũng muốn minh xác bày tỏ ý nghĩ của chính mình, nhưng nàng nói không nên lời.
Tống Phú Quý cúi đầu không nói chuyện.
Vương Ngọc Lan do dự một chút nói: “Nương, cả gia đình chúng ta đi cũng là cho người ta thêm phiền toái!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: “Được, ta đã biết tâm tư của các con, chuyện này ta sẽ ngẫm lại!”
Tống Phúc Quý và Tống Song Hỉ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ thật sự sợ Tống Đoàn Viên tức giận.
Đêm đã khuya, Tống Song Hỉ không ngủ được, lặng lẽ đi tìm Tống Phúc Quý, hai người ghé vào sau đầu tường một bên ngắm sao, một bên lặng lẽ nói chuyện.
“Huynh nói nương có giận hay không?” Tống Song Hỉ hỏi.
Tống Phúc Quý lắc đầu: “Ta đâu biết được chứ!”
Tống Song Hỉ đè thấp âm thanh nói: “Khi muội ở Trần gia, đã tận mắt nhìn thấy nha hoàn bởi vì một chút việc nhỏ làm không tốt mà bị đánh một trận, bị nhốt ở trong phòng, không cho ăn cơm!”
Tống Phúc Quý sửng sốt một chút.
“Chúng ta hiện giờ sống rất tốt, không thiếu ăn không thiếu uống, dược liệu còn chưa có thu hoạch, liền ném xuống từ bỏ?” Tống Song Hỉ nói thêm.
Lời này nhưng thật ra nói đến trong lòng Tống Phúc Quý.
Địa phương kia là hắn mang theo người khai khẩn ra, dược liệu là hắn trồng từng cây vào, hiện giờ còn chưa có thu hoạch, hắn sao bỏ được!
“Nhưng nếu nương muốn đi, chúng ta cũng không thể làm gì, rốt cuộc nhị đệ cũng là bảo bối trong lòng nương, tiền đồ của nhị đệ chính là tiền đồ của Tống gia!” Tống Phúc Quý nói.
Tống Song Hỉ thấp giọng nói: “Vậy cũng không nhất định! Nếu là trước kia, nương căn bản là sẽ không hỏi ý kiến của chúng ta, đã sớm nhảy nhót dẫn dắt nhị ca đi thành phủ, nhưng hiện giờ nếu nương đã chịu hỏi chúng ta, đó chính là cho chúng ta cơ hội lựa chọn!”
Tống Phúc Quý nghĩ cũng đúng, nửa năm qua, nương đối với lão nhị Tống Phúc Tin không có vồ vập như trước, còn đã từng từ chối một cơ hội đi ra ngoài đọc sách của Tống Phúc Tin.
Chuyện này nói không chừng là có thể bàn bạc.
Tống Phúc Quý cũng không nghĩ đi đến thành phủ.
Ngày hôm sau, Tống Đoàn Viên liền đi thị trấn, tìm Tống Phúc Tin và Tống Phúc Truyền, đến tòa nhà ăn một bữa cơm.
Tống Đoàn Viên lại nói sự tình đi thành phủ, nhìn thoáng qua Tống Phúc Tin nói: “Con nói một chút suy nghĩ của con đi, đại ca và muội muội con bên kia, ta đều đã hỏi qua!”
Tống Phúc Tin sửng sốt một chút, vì sao nương hắn hỏi người trong nhà trước, cuối cùng mới hỏi hắn?
Có phải người trong nhà đều không muốn đi thành phủ với hắn?
Tưởng tượng đến đây, Tống Phúc Tin liền có chút giận.
Nửa năm, ở dưới sự giáo dục của Tống Đoàn Viên, Tống Phúc Tin tuy rằng không còn ích kỷ, không có lấy chính mình làm trung tâm như vậy, nhưng cả người vẫn mang theo cảm giác về sự ưu việt.
Hắn vẫn luôn coi chính mình như hy vọng của Tống gia, hiện giờ Tống gia vì sao không thể vì hắn mà dời đến thành phủ?